Chương 385: Ra tòa
Một đội cảnh sát đã đi đến tầng ba, mọi việc.
vẫn đang diễn ra thuận lợi. Nhóm người ở đang uống rượu và đều say xỉn cả rồi, một số người thần trí không còn ổn định cứ ở đó la hét chửi bới.
“Tên thuê khốn nạn đến giờ vẫn chưa giao tiền cho chúng ta nữa. Rốt cuộc là cô ta muốn như thế nào đây? Ban đầu tôi đã nói rồi mà không nghe, giờ thì hay rồi”
“Đại ca, giờ nói những lời này cũng muộn rồi, việc đã thành ra như vậy có nói thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì”
“Tao cảm thấy không phục, tao còn tưởng sẽ có chút tiền tiêu nhưng qua hai ngày nữa thì số tiền này một đồng cũng chẳng còn;
“Làm sao giờ? Chúng ta cũng không có thông tin liên hệ của cậu nhóc này, nếu không chúng ta có thể tống tiền rồi, sau đó rời đi mặc kệ tên thuê khốn nạn đó.”
“Được rồi, được rồi, uống một chén rượu để giải tỏa trăm nỗi muộn phiên nào. Nào nào, anh em đâu, cạn ly, uống cạn mới nói chuyện được, mọi người đều uống cạn hết nhé, không được đế thừa dù chỉ một giọt!”
Ngay khi bọn chúng định nâng ly uống cạn chén rượu thì lực lượng cảnh sát lập tức xông vào, giơ khẩu súng lên chĩa vào đầu chúng, bên trong họng súng chứa vô số viên đạn.
“Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên đầu và ngồi xuống!” Năm người bọn chúng chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ly rượu vẫn còn trên miệng, đưa mắt nhìn qua thì đã thấy trong phòng toàn là cảnh sát, ánh mắt chúng đờ đắn.
Người thứ năm bên cạnh khá nhạy, định nhảy qua bắt cậu bé làm con tin, nhưng không ngờ răng lại bị một viên cảnh sát đá cho một cú ngã lăn ra đất, dí súng vào họng.
“Không được nhúc nhích! Không được được phản kháng, mau ngoan ngoấn giơ tay đầu hàng!” “Tôi không nhúc nhích nữa, chúng tôi đều không nhúc nhích, xin các anh tha mạng! Mười phút sau, năm kẻ bắt cóc bị cảnh sát còng tay xuất hiện.
“Đại Bảo đâu?” Hà Vân Phi tìm kiếm bóng dáng Đại Bảo, lúc này, cô nhìn ra phía sau, thấy một viên cảnh sát đang bế Đại Bảo ra ngoài “Đại Bảo!” Cô chạy đến, thấy Đại Bảo đang ngủ say trên vai cảnh sát.
“Cô Hà, cô yên tâm, Đại Bảo không bị thương gì cả. Bởi quá hoảng sợ nên cậu bé vừa mới ngủ thiếp đi” Hà Vân Phi nhẹ nhàng đỡ lấy Đại Bảo khỏi vòng tay của viên cảnh sát, cô ôm cậu bé vào lòng. Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Đại Bảo, khóe mắt cô đẫm lệ.
“Không sao rồi Đại Bảo, mọi chuyện đều ổn cả rồi, chúng ta về nhà thôi!” Hoắc Minh Dương yên lặng đứng nhìn cô và Đại Bảo, trong lòng cảm thấy vui mừng không sao giải thích được.
“Không phải lời lẽ khách sáo gì mà là lời nói thật lòng của tôi, cảm ơn anh Hoắc Minh Dương àt Hà Vân Phi quay đầu nhìn anh, ánh mắt nheo.
nheo cười và mang theo những giọt nước mắt hạnh phúc.
Hoäắc Minh Dương đã lâu không nhìn thấy cô cười với anh, cảm giác này vừa lạ lắm lại vừa quen thuộc, khiến anh ngây dại, không kìm được.
mà nhìn một hồi quên cả đáp trả.
“Không sao, có thể giúp em bớt ưu phiên là anh vui rồi. Em cũng không cần bận tâm, anh sẽ.
đưa em về nhà.” Hà Vân Phi nhìn đứa con trai đang ngủ say trong vòng tay cô, sau đó nhìn sang Hoắc Minh Dương, trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc khó tả.
Cô cố gắng khống chế niềm hạnh phúc này đế bản thân mình không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Trên đường về nhà không ai nói một lời, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Hoắc Minh Dương bật nhạc trên xe lên, bài hát vang lên: Người yêu em nhất chính là anh.
Hà Vân Phi nghe thấy lời này, không hiểu sao lại cảm thấy rung động, cô không muốn liên hệ với bản thân mình.
Thế nhưng lời bài hát tiếp tục cất lên: Sao em nố làm anh đau buồn như vậy.
Hà Vân Phi nghĩ về hai câu hát này “Người yêu em nhất chính là anh, sao em nỡ làm anh đau buồn như vậy” Dù không muốn thì cô vẫn phải liên hệ với bản thân mình.
Cô đã từng yêu sâu đậm Hoäc Minh Dương, nhưng giờ cô không chắc là mình có còn cảm giác như vậy. Trong cô ngập tràn sự đản đo do dự, không biết rằng rốt cuộc cô dành tình cảm gì cho anh.
Nếu không phải là để thanh minh cho mình, cô sẽ không quay trở về đây. Nhưng trùng hợp là, hai người họ lại gặp nhau lần nữa, thật ra điều này cũng không năm ngoài dự đoán của cô, nhưng mà có muốn tha thứ và quay lại với anh hay không thì cô còn chưa xác định được.
Hà Vân Phi nhìn xuống cậu con trai đang say ngủ trong vòng tay của mình, nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cả nhà ba người họ ở với nhau tốt biết bao.
Nhưng đôi khi mọi việc vẫn thế chỉ có con người thay đổi, mọi thứ lại trái lại với mong muốn của bản thân.
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, những thứ trước đây cô luôn âm thầm bảo vệ cứ thế rời đi Giờ cô muốn bảo vệ nhất đó chính là Đại Bảo đang trong vòng tay cô.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Cảm thấy khó chịu trong người à? Cần đi viện kiểm tra không? Chiều nay dẫn bác sĩ đến còn chưa kịp khám cho em thì chúng ta đã phải qua đây rồi, thoát cái lại là buổi chiều” Hà Vân Phi lắc đầu cười bày tỏ ý không sao.
Hoắc Minh Dương siết chặt vô lăng, yết hầu của anh khẽ động, suy nghĩ một hồi anh vẫn không kìm được mà nói lậy thì nếu em có thời gian thì chúng ta đi ăn một bữa trước khi ra tòà.
Trước lời mời của anh, cô trở nên cảnh giác hơn, tại sao anh lại muốn ăn trước khi ra tòa? Ánh mắt của Hoäc Minh Dương sáng ngời, ẩn chứa một chút kỳ vọng, hoặc có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều rồi, có khi anh chỉ muốn ăn một bữa với nhau mà thôi.
Dù không phải là vợ chồng thì họ cũng có thể đi ăn với tư các là bạn bè, cũng không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, anh ấy còn là của Đại Bảo.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên nhìn anh gật đầu mỉm cười.
“Được chứ, vừa hay tôi cũng muốn cảm ơn anh tổng giám đốc Hoắc, bữa cơm này tôi sẽ mời anh đừng giành với tôi, chiều mai năm giờ tôi rảnh, chúng ta đi ăn một bữa nhé!” Yết hầu của Hoắc Minh Dương khẽ chuyển động, thật ra anh không muốn cô mời anh ăn để cảm ơn, chỉ là anh muốn cùng cô ăn một bữa giống như một buổi hẹn hò vậy.
“Được, đều nghe em cả, nhưng mà anh sẽ thanh toán, em chỉ cần thưởng thức bữa tối thôi.
Bốn giờ chiều ngày mai, anh sẽ qua đón em” Hà Vân Phi không nói gì thêm, im lặng thể hiện đồng ý.
“Việc đó…
Hoắc Minh Dương nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Sao thế? Có chuyện gì à, mời tổng giám đốc Hoắc cứ nói tự nhiên” Hoäc Minh Dương khế cười, đỗ xe bên sườn, anh mở cửa xe ra, nhìn Hà Vân Phi rồi nói “Chờ anh ở đây một chút, anh sẽ quay lại ngay” Nói xong, Hoắc Minh Dương xuống xe, chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi đối diện.
Hà Vân Phi không biết anh muốn làm gì, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc anh định làm cái trò gì nữa? Hoắc Minh Dương đi được khoảng hai phút thì Lữ Hoàng Trung gọi điện đến lo:” Vân Phi à, em đang ở đâu thế? Sao muộn rồi mà vẫn chưa quay về? Có cần anh qua đón không?”
“Không sao đâu, em với con trai đang ở đoạn phố đi bộ Hồ Gươm” Hà Vân Phi ngập ngừng rồi nói thêm: “Là Hoắc Minh Dương đưa về, em đang ở trên xe anh ấy, anh ấy mới đi mua chút đồ nhưng giờ vẫn chưa về”
Lữ Hoàng Tâm nghe thấy cái tên Hoắc Minh Dương lập tức nói “Không sao, giờ anh cũng đang ở gần phố đi bộ Hồ Gươm, anh sẽ đến đón em ngay đây. Hình như anh thấy xe của anh ta rồi, em đang ở đó à?”
Thực ra vị trí của Lữ Hoàng Trung cách phố đi bộ Hồ Gươm khá xa, anh vừa nghe cô nói đang ở trên xe Hoắc Minh Dương là đã nhanh chóng tăng ga lao tới đó như một tên lửa.
“Không cần đâu, một lát nữa anh ta đưa em.
về nhà là được rồi. Anh yên tâm, giữa chúng em không xảy ra việc gì cả, em có thể giải quyết được” Phía đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
“Chờ anh hai phút, anh tới rồi đây” Hoäc Minh Dương băng qua đường và đến cửa hàng tiện lợi mua đồ. Anh biết Đại Bảo hôm nay không được nghỉ ngơi, cũng chưa được ăn gì, vừa hay nhìn thấy cửa hàng tiện lợi thế nên anh muốn vào mua ít đồ ăn cho Đại Bảo.
Khi anh đi ra ngoài đúng lúc đèn giao thông chuyển màu xanh, xe chạy băng băng nên anh không thế sang đường được Anh sợ Hà Vân Phi sốt ruột chờ đợi, thế nên vẫy tay với cô, hy vọng cô có thể nhìn thấy.
Đèn tín hiệu chuẩn bị chuyển sang màu đỏ, anh thấy Hà Vân Phi xuống xe rồi đi lên một chiếc.
xe khác.
Anh hoảng sợ hét thật to: “Diệp Tĩnh Gia!” Hà Vân Phi sững người, Diệp Tĩnh Gia? Cái tên nghe thật bi ai, giờ tên cô không còn như vậy nữa, giờ tên của cô là Hà Vân Phi.
Đến khi Hoắc Minh Dương chạy đến thì chiếc xe đã rời đi rồi. Bên trong xe anh vẫn còn hơi ấm của cô nhưng mà cô đã không còn ở đó nữa.
Hoäc Minh Dương cảm thấy trong lòng trống trải, một cảm giác cô đơn khó tả bao trùm lấy anh khiến anh cảm thấy ngột ngạt Sao cô ấy có thế rời đi mà không nói một lời Cuộc hẹn tối mai liệu cô còn nhớ không? Anh nắm chặt đồ ăn mua cho Đại Bảo, tự.
trách bản thân mình, sao lại nhất quyết đi mua đồ làm gì trong khi người ta không muốn chứ! Người yêu em nhất là anh, sao em nố làm anh buồn như vậy.
Ngày hôm sau, Hoäc Minh Dương vẫn lái xe đến đón cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!