Chương 408: Đi biển
Diệp Thiến Nhi vừa định mở miệng giải thích thì Tư Tuấn đã trực tiếp mở miệng cắt ngang: “Được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Diệp Thiến Nhi nhìn anh, không biết tại sao anh lại không giải thích, trên đường về, Diệp Thiến Nhi vẫn cứ canh cánh trong lòng, cô không ngừng nghĩ đến chuyện ở bệnh viện: “Vừa rồi tại sao anh lại không giải thích Tư Tuấn không vừa ý liếc nhìn cô nói: “Giải thích thì có tác dụng gì, chính anh đã không chăm sóc cho em thật tốt! Diệp Thiến Nhi lại không biết nói gì, cô thật sự không biết mình nên nói gì, cho nên không tiếp tục nói nữa, những lời này luôn khiến cô rất xấu hổ.
Không lâu sau liền về đến khách sạn, Diệp Thiến Nhi cũng có chút mệt mỏi, cho nên khi Tư Tuấn nói muốn cùng cô ăn cơm cô liền từ chối.
“Em mật rồi, anh đi ăn đi” Sau khi nói xong cô tiền về phòng mình, cũng không quan tâm Tư Tuấn đang đứng ở đây, Tư Tuấn hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Thiến Nhi nhốt ở bên ngoài.
“Được thôi!” Anh nói nhỏ, sau đó xoay người trở về phòng của mình, anh cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, bởi vì vết thương ở chân mới được xử lý nên Diệp Thiến Nhi tạm thời không thể chạm vào nước, cho nên cô không tắm rửa, mà chỉ rửa mặt qua loa rồi nằm ngửa người trên giường. Cô nhớ lại những lời mà Tư Tuấn nói ở trên núi.
Diệp Thiến Nhi suy ngẫm ở trong lòng, cô sau này e rãng không thể gặp mặt anh như vậy nữa, nếu như sau này anh vẫn nói ra mấy lời đó, như vậy cô thật không biết nên trả lời anh như thế nào, cho nên cô quyết định sau này sẽ trốn tránh anh một chút.
Nhưng cô càng muốn trốn tránh anh, anh lại càng xuất hiện bên cạnh cô. Những lời này hoàn toàn là sự thật, nếu như không phải bây giờ chân cô đi lại không tiện, thì sao cô lại có thể để anh mỗi ngày đón cô đi ăn sáng cơ chứ?
Tư Tuấn cũng phát hiện ra một vấn đề, anh cũng có thể cảm nhận thấy Diệp Thiến Nhi hình như đang cố ý tránh né anh, từ ngày đó ở trên núi trở về, cô đã có chút thay đổi không giống như trước, hình như cô không muốn anh thấy anh.
Anh lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt, thật không biết trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cô luôn luôn cúi đầu, Tư Tuấn hình như đã phát hiện ra từ lúc anh ngồi xuống chỗ này, Diệp Thiến Nhi chưa từng ngẩng đầu nhìn anh một lần.
Trong lòng Tư Tuấn có chút không vui, anh nhíu mày nói: “Diệp Thiến Nhi!” ừm Diệp Thiến Nhi nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sao thế?” “Không sao, anh chỉ là cảm thấy mấy ngày nay em có chút không ổn , có phải cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?” “Có sao? Sao em lại không phát hiện ra, hay là do anh dạo gần đây quá mệt!” Tư Tuấn dĩ nhiên nghe ra mấy lời cô nói bây giờ chỉ là kiếm cớ.
“Em vẫn tức giận vì chuyện xảy ra ngày hôm đó sao?” Tư Tuấn cuối cùng vẫn không nhịn được, đem những lời trong lòng nói ra, cho dù anh biết sau khi mình nói ra, Diệp Thiến Nhi cũng sẽ không thừa nhận.
“Không phải đâu, anh không nên suy nghĩ nhiều, mấy ngày trước chỉ là chân em không được tốt, cho nên mới không ra ngoài, ở trong phòng nghỉ ngơi mà thôi. Bây giờ chân em tốt lên rồi, cho nên mới có thể ra ngoài hoạt động” Diệp Thiến Nhi thở phào nhẹ nhõm, cho đến bay giờ cô vẫn không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
“Vậy thì tốt, dù sao hôm nay tiết trời cũng không tệ, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi, chúng ta đến nơi này cũng đã nhiều ngày mỗi ngày đều ở trong khách sạn, hôm nay anh dẫn em ra ngoài dạo chơi được không?”
Nhìn ánh mắt chân thành của Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi vốn muốn tìm cớ cự tuyệt, nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị Tư Tuấn cất ngang: “Được rồi, không nên do dự nữa, anh biết em cũng muốn ra ngoài dạo một chút mà, sau khi chúng ta ăn xong bữa sáng liền đi ra ngoài”
Diệp Thiến Nhi thấy không có cơ hội cự tuyệt, cho nên cũng chỉ có thể nhảm mắt đồng ý : “Vậy cũng được, em về phòng thay một bộ quần áo khác, anh đợi em một lát”
Tư Tuấn gật đầu, Diệp Thiến Nhi cũng không hề chậm trễ, cô nhanh chóng thay một bộ quần áo rồi đi xuống, khi cô vừa bước xuống thì liền thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình một cách mê mẩn Diệp Thiến Nhi đối mặt với ánh mặt của Tư Tuấn, cảm thấy có chút không được tự nhiên cho nên cô vội vã đi đến bên cạnh anh nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi! Anh định sẽ dẫn em đi đâu?”
Tư Tuấn bất ngờ, sau đó xua tay nói: “Em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em”
“Em không biết, hay là anh dẫn em đi đi, em là người rất tùy ý, anh cũng đâu phải là không biết” Tư Tuấn cười, muốn đưa tay sờ đầu cô thì lại bị cô né tránh, tay của Tư Tuấn khựng lại giữa không trung làm anh có chút lúng túng.
Diệp Thiến Nhi nhìn anh cười nói: “Mau đi thôi” Tư Tuấn đưa cô ra ngoài, đến bờ biển nổi tiếng nhất thành phố A, nơi này cũng rất đẹp, vừa hay có gió biển thổi vào, khiến cho tinh thần con người ta cũng cảm thấy sảng khoái, thoải mái.
Diệp Thiến Nhi đi trên bờ cát trảng, tâm trạng cũng tốt lên nhiều! Tư Tuấn không biết từ lúc nào đã thích nhìn theo bóng lưng cô rồi ngây ngốc cả người.
Trong lòng Diệp Thiến Nhi suy nghĩ, chẳng lẽ Tư Tuấn sớm đã biết cô muốn đi biển, cho nên hôm nay mới đưa cô đến đây, anh thật sự là quá tốt.
Diệp Thiến Nhi quay đầu lại nói: “Tư Tuấn, sao anh lại biết em muốn đi biển vậy, anh thật lợi hại đó, anh vậy mà lại biết được trong lòng em đang nghĩ gì?”
Tư Tuấn cười, giờ phút này, anh đã quyết định, anh nhất định phải theo đuổi được cô sau đó bảo vệ, yêu thương cô.
Diệp Thiến Nhi đứng ở bờ biển, mặc sức cho những cơn gió vụt qua thổi bay mái tóc cô vẫn luôn nhìn về phía xa kia, trong lòng rối bời, cô không biết bây giờ mình phải làm sao.
Cô cũng không thể nói cô không có tình cảm với Tư Tuấn, mà là cô thật sự không thế đồng ý với anh, cô không muốn tổn thương chính mình, nhưng lại càng không muốn tổn thương, Tư Tuấn.
“Tư Tuấn, anh mau đến đây, anh đến xem em nhặt được gì này?” Cho tới khi Diệp Thiến Nhi gọi, anh mới phản ứng trở lại. Anh thật sự không biết bản thân gần đây bị làm sao, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứng ngây ra, lúc nào cũng thích nhìn bóng lưng của cô rồi ngẩn người.
Có lẽ đúng như câu người xưa đã để lại, thứ gì không có được vĩnh viễn là thứ tốt nhất.
Tư Tuấn nhanh chóng đi tới trước mặt cô, Diệp Thiến Nhi vội vàng đem thứ mới nhặt được giấu sau lưng, sau đó thần thần bí bí nhìn Tư Tuấn nói: “Nhanh lên, anh mau đoán xem em nhặt được cái gì?” Tư Tuấn nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, anh cũng không suy nghĩ đến những chuyện kia nữa, cứ thuận theo tự nhiên vẫn là tốt nhất.
“Ừ, muốn anh đoán sao, anh nghĩ ở bờ biển này thì em có thể nhặt được bảo bối gì? Lẽ nào là vỏ sò?” Diệp Thiến Nhi lắc đầu, Tư Tuấn lại đoán Hòn đá nhỏ xinh xắn?” Diệp Thiến Nhi một lần nữa lắc đầu.
“Lẽ nào là trân châu?” Tư Tuấn trợn mắt có chút không tin nói, lân này Diệp Thiến Nhi không lắc đầu mà mỉm cười nhìn Tư Tuấn.
“Không phải thật chứ? Vậy thì lần này chúng ta phát tài rồi” Tư Tuấn trêu chọc cô, Diệp Thiến Nhi liếc nhìn anh nói: “Đầu óc anh cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, anh có nhiều tiền như vậy rồi, sao ngày ngày vẫn nghĩ đến chuyện phát tài vậy, anh như vậy thì mấy người dân nhỏ bé như chúng em đây biết sống như thế nào?”
Tư Tuấn nhíu mày, bày tỏ bất mãn nói “Sao anh lại không thể suy nghĩ đến chuyện phát tài, nhanh cho anh nhìn xem rốt cuộc có phải trân châu không?” Sau khi nói xong Tư Tuấn liền muốn nhào người qua cướp lấy đồ vật sau lưng cô.
“Đừng động, em chính là là không muốn cho anh xem, em cũng không nói cho anh biết. Nó là thứ gì, nếu như anh muốn biết thì anh tự mình qua lấy đi!”
Sau khi nói xong Diệp Thiến Nhi xoay người lại, cô chạy về phía trước, đôi lúc lại quay đầu lại nhìn Tư Tuấn, vẫy tay với anh nói: “Anh nhanh qua đây đi”
Tư Tuấn cũng chạy theo cô: “Mau để anh nhìn xem, rốt cuộc là cái gì”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi, nếu anh lấy được thì em sẽ cho anh xem”
“Em nói đó nha, lát nữa không được đổi ý” Diệp Thiến Nhi không nói gì, mà chỉ nhìn bãi biển dài vô tận phía trước, tâm trạng của cô bây giờ cũng gần giống như vậy.
Tư Tuấn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Diệp Thiến Nhi, anh nắm lấy tay Diệp Thiến Nhỉ nói: “Lần này anh bắt được em rồi, em cho anh xem hay là không cho xem đây?!”
Diệp Thiến Nhi xoay người muốn trốn khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị anh giữ chặt, sau đó anh cù lét, cô bị nhột nên vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi, lão đại, em sai rồi được chưa? Em cho anh xem cho anh xem đó.”
Sau khi nói xong, cô liên đem sao biển giấu sau lưng ra, đưa đến trước mặt Tư Tuấn.
“Teng teng teng! Có phải rất đẹp không?”
*Ừ, thật sự là rất đẹp, nhưng người lại càng đẹp hơn” Tư Tuấn nhìn chăm chằm Diệp Thiến Nhi, lúc này Diệp Thiến Nhi mới nhận ra động tác của hai người lúc này rất thân mật, cô nhanh chóng đẩy Tư Tuấn ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!