Chương 463:
Ai có thể thay đổi được nó cơ chứ, nếu đã không thay đổi được thì cô cũng không muốn cố gắng nữa. Những lời này là Đường Mộc nói với cô và cuối cùng hai người trở thành bạn thân.
“Đường Mộc, cậu lại cười tớ.” Hoắc Cảnh Thanh nói nhỏ.
Những bạn học khác cũng đang rì rầm bàn tán, mặc dù Hoắc Cảnh Thanh thường xuyên như vậy, mọi người thấy cũng quen rồi nhưng hốc mắt đen hơn so với ngày thường của cô vẫn trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.
Về đến chỗ ngồi của mình, Đường Mộc ngồi xuống, cô cười híp mắt rồi nói: “Nào, cho cậu cái này, là quán sữa mới mở ở đối diện trường học đấy. Tớ đi mấy lần rồi, thấy đồ uống cũng được nên tiện thể mua cho cậu luôn.”
Đường Mộc nói xong, thấy Hoắc Cảnh Thanh mãi không nói gì thì cảm thấy hơi thất vọng. Mãi sau Hoắc Cảnh Thanh mới hỏi: “Có tăng lực được không?”
Hai mắt Đường Mộc sáng lên, rồi gật đầu và nói: “Được, được chứ.”
Hoắc Cảnh Thanh như bị điện giật, cô giật vội bình sữa trong tay của Đường Mộc rồi uống những ngụm rất lớn. Điều đó khiến Đường Mộc và những bạn khác đều ngỡ ngàng.
Đường Mộc vội vàng nói: “Cậu có thể uống chậm lại được mà, cũng đâu phải là hết đâu. Uống xong chúng ta có thể đi mua tiếp mà.”
Đường Mộc nói xong thì Hoắc Cảnh Thanh cũng uống xong bình sữa, cô không quên nói tiếng “cảm ơn”.
Rồi Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng mở cặp sách lấy sách ngữ văn ra và bắt đầu học thuộc thơ, đây đúng nghĩa là giờ ôn tập buổi sáng của cô.
Giọng của Hoắc Cảnh Thanh to nhất cả lớp, cả lớp lại được dịp hùa vào trêu cô. Lúc cô đọc to, cả lớp không còn tiếng ai đọc nữa, chỉ có một mình giọng đọc của cô vẫn vang lên rõ ràng như vậy.
Cả mặt Hoắc Cảnh Thanh đỏ lên, cả lớp cười ầm lên. Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm hoặc giám viên phụ trách bước vào thì mới ngừng lại.
Hoắc Cảnh Thanh nhớ những tình huống như vậy không chỉ có một lần nhưng giọng đọc của cô càng lúc càng to.
Dù sao bây giờ cô cũng mặc kệ rồi, vì Tiêu Văn Nam, cô nhất định phải chăm chỉ học hành.
“Tớ nói này bạn Tình, có phải đầu cậu bị sao không vậy, sao cậu lại ra như vậy?” Đường Mộc hỏi cô bằng một giọng kỳ quặc.
Hoắc Cảnh Thanh vẫn tiếp tục đọc bài thơ của mình, cô cảm giác hình như có người đang nói chuyện với mình. Cô nhớ ra cũng chỉ có Đường Mộc mới dám làm phiền cô lúc cô đang học.
Hoắc Cảnh Thanh quay đầu sang nhìn Đường Mộc: “Cậu vừa nói gì vậy?” Hoặc Cảnh Thanh không nghe thấy lúc nãy cô ấy vừa nói gì.
Đường Mộc kiên nhẫn hỏi lại: “Tớ hỏi có phải đầu cậu bị làm sao không?” Đường Mộc tưởng cô không hiểu nên còn chỉ tay vào đầu mình.
“Đúng vậy.” Hoắc Cảnh Thanh nói xong thì tiếp tục đọc sách.
ầy, đáng thương quá.” Đường Mộc thở dài nói. Mấy hôm nay Hoắc Cảnh Thanh như biến thành một con người khác.
Giờ tự học buổi sáng cô học rất nghiêm túc, lúc lên lớp cũng không để bản thân nhàn rỗi, cô vừa nghe giảng, vừa ghi chép, có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi giáo viên. Các thầy cô giáo thấy vậy thì cũng rất thích, mặc dù thành tích học tập của cô hình như không có tiến bộ gì cả.
Hoắc Cảnh Thanh thấy mình nên mời một gia sư về nhà, như vậy thì có thể nhanh chóng nâng cao thành tích của mình hơn.
Nghĩ đến chuyện học hành là Hoắc Cảnh Thanh lại nhớ đến Tiêu Văn Nam.
Một hôm, khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô nhanh chóng dọn hết sách vở trên bàn vào cặp sách.
Lúc cô đang định đi thì lại bị Đường Mộc ngăn lại.
“Cảnh Tình, cậu xem có phải cậu quá không bình thường rồi không?” Đường Mộc nằm lấy một tay của Hoắc Cảnh Thanh và đi lại xung quanh người cô.
“Cậu mới không bình thường ấy.” Hoặc Cảnh Thanh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đường Mộc. “Hoặc Cảnh Thanh, cậu nói xem dạo gần đây cậu đang làm gì vậy? Bình thường lên lớp lại ngoan như vậy, lúc trước thì không thèm gì tới.” Đường Mộc nói, giọng nói có rất coi thường cô. quan tâm “Hứ, không nói với cậu nữa. Chị đây đang bận chính sự, tớ đang có việc, nếu như cậu có gì muốn nói thì để hôm khác nói nhé.” Hoắc Cảnh Thanh không quên chuyện hôm nay cô phải làm, tối nay cô sẽ chuyển đến ở căn hộ của Tiêu Văn Nam.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!