Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ cô nhi viện đi ra, ba người tìm một tiệm cà phê ngồi xuống.
Giang Quân nói: “Vương Hân Bình cùng Chu Vân mời luật sư, nói muốn lấy lại sợi giây chuyền. Bởi vì sợi giây chuyền một mực ở trong túi xách tay của Chu Vân... Em lại không có chứng cứ chứng minh sợi giây chuyền này đã được trao đổi… nếu không tìm được người thần bí lấy sợi dây chuyền sợ rằng sợi dây chuyền sẽ bị Chu Vân mang đi.”
Lăng Vi lặng lẽ không nói gì.
Diệp Đình không biết chuyện về sợi giây chuyền, liền hỏi Giang Quân: “Cái gì mà dây chuyền?”
Giang Quân nói rõ mọi chuyện. Diệp Đình quay đầu nhìn Lăng Vi, trong lòng khá mất hứng, gặp khó xử lại không nói với anh... Đây là sự tín nhiệm của một người vợ với chồng mình sao?
Anh gõ tay lên mặt bàn: “Cảnh sát Giang, khoảng thời gian này vất vẻ cho anh rồi. Chuyện của tiểu Vi tôi cũng có trách nhiệm hỗ trợ, tài liệu liên quan đến buổi đấu giá anh chuyển cho tôi một bản, nói không chừng tôi có thể giúp.”
Giang Quân gật đầu.
Diệp Đình tính tiền, ba người từ tiệm cà phê đi ra.
Giang Quân chào tạm biết, Diệp Đình nắm lấy cánh tay Lăng Vi.
Lực đạo trên tay làm cho Lăng Vi cau mày vì đau.
Một lúc lâu, anh mới quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tôi giúp em tìm người, sợi dây chuyền tôi giúp em cầm về. Chuyện này, em chớ xía vào.”
“Được.”
Nàng đáp ứng rất thống khoái, Diệp Đình nhìn cô một cái.
Cô hít một hơi, nói: “Anh giao thiệp rộng, nhiều thủ đoạn. Với anh, chuyện này dễ như trở bàn tay; với tôi, khó như lên trời. Không phải anh nói... Một người có năng lực không chỉ có trí khôn, tài hoa cùng thực lực, mạng giao thiệp của người đó, thủ đoạn, năng lực giao tế cũng quan trọng không kém không phải sao? Trừ quan hệ hợp đồng vợ chồng, ít nhất tôi còn cứu anh, xem như anh là mạng giao thiệp của tôi vậy.”
Diệp Đình nhướn mày: “Học dùng từ cũng không tệ.”
Mặc dù có đôi từ anh không hài lòng lắm, nhưng là... cô nhớ rõ lời anh như vậy chẳng khác gì lấy được lòng anh.
Lăng Vi cười nói: “Diệp Đình, cám ơn anh đã giúp tôi.”
Diệp Đình nhéo má cô: “Những lời này, nếu là đổi thành giọng điệu khác thì tôi sẽ càng hưởng thụ hơn.”
“Giọng điệu gì?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Anh cười khẽ: “Giọng nũng nịu... Em thử một chút, em vừa nũng nịu vừa nói, nói không chừng... Mấy ngày liền có thể tìm được người.”
“...” Lăng Vi trợn trắng mắt, để cho cô nũng nịu? Còn không bằng để cho cô chết đi...
Diệp Đình kéo cô lên xe, thay cô thắt dây an toàn, đột nhiên anh nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, làm sao em gọi tôi lại gọi luôn cả họ lẫn tên hả?”
Lăng Vi không hài lòng nhìn anh: “Nếu không gọi sao giờ? Anh gọi tôi không phải cũng kêu Lăng Vi sao?”
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta sửa đổi một chút, sau này tôi... gọi em là Vi Vi, vậy em gọi tôi là cái gì?”
“Đình Đình?” Lăng Vi che miệng cười.
Đình Đình? Làm sao nghe giống như tên đàn bà vậy…
Diệp Đình đen mặt.
Lăng Vi còn nói: “A Đình? Không được... Giống như trưởng bối kêu vãn bối. Đình ca? Không được, giống thủ hạ của anh...”
“Vậy thì kêu "Thân ái"!”
“...” Lăng Vi chê cười bỉu môi: “Thân ái”?... Tuyệt không mở miệng được!
Một lúc sau đột nhiên anh hỏi: “Nam chính manga của em tên gì?”
“Cuốn nào?”
“Cuốn em thích nhất.”
“Ừm... Tôi thích nam chính cuốn mới nhất.” Lăng Vi đột nhiên xấu hổ nhưng vẻ mặt lại ngọt ngào, hạnh phúc gần như vô thức cười.
“Cuốn mới nhất?”
“Ừ.”
Diệp Đình đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn cô thật sâu.