Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người kia giận đến muốn nổi đóa! Lão Lôi điên rồi —— cho ông ta 10 phút để điều tra? Điều tra cái quỷ ah! Ngay cả tên, thân phận cũng không cung cấp, muốn kêu ông ta là heo, cứ việc nói thẳng! Cần gì phải vòng vo vòng lớn như vậy!

Lôi Thiếu Dục nói một câu cuối cùng: “Diệp Khanh, nhà sinh vật học tế bào.”

Ông không cho thêm tin tức nào, liền tắt laptop, che giấu tín hiệu với bên ngoài. Cuộc nói chuyện của bọn họ thuộc về cơ mật, nên không thể bị bên ngoài điều tra được. Bọn họ dùng nội mang, tránh cho bị lộ bí mật quan trọng.

Diệp Khanh giương mắt, dè dặt liếc ông, ông cũng đang nhìn bà… Diệp Khanh thấy sắc mặt ông vốn âm trầm đột nhiên trời quang trăng sáng, tâm tình tốt. Ông cười lên, trong lòng lặng lẽ nói: “Tôi thiếu bà quá nhiều…”


10 phút sau, xe chậm rãi lái vào một đường nhỏ, sau đó trải qua mấy trạm gác, xem lái vào một sân cực lớn.

Bọn họ không hề gặp trở ngại, hiển nhiên người kia đã điều tra, không tới làm khó ông. Diệp Khanh nhìn thấy rất nhiều binh lính và xe quân sự…

Còn nữa, khi xe chạy qua những binh lính này, bọn họ đều sẽ chào trang nghiêm.

Diệp Khanh vô cùng khẩn trương, vừa đổi xe, bà không còn ngồi trên đùi ông nữa. Lúc này đột nhiên lại khẩn trương, đầu cũng bắt đầu đau… Bà miễn cưỡng chịu đựng.

Bà ngồi sát ông, ông và bà vẫn mười ngón tay đan vào nhau. Một tay khác của ông không ngừng vỗ mu bàn tay bà, loại trừ khẩn trương cho bà.

Xe chạy vào đại viện. Ngôi nhà trong cùng là chỗ ở của ông. Kết cấu giống mọi nhà khác, ba tầng, ngoài tường còn có trinh đằng ba mũi*. Hai lầu một cửa sổ, rèm cửa sổ màu xanh tung bay…

(*)Trinh đằng ba mũi, còn gọi là Trinh đằng ba chẽ, Bà sơn hổ hoặc Ba tường hổ, là một loài thực vật hai lá mầm trong họ Nho. Loài này được Planch. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1887.

“Lôi soái!” Bảo vệ xếp thành hàng, chào ông.

Lôi Thiếu Dục giới thiệu: “Vị này là phu nhân thất lạc nhiều năm của tôi, sau này xin mọi người chăm sóc bà ấy nhiều hơn.”


“Dạ! Sếp!”

Lôi Thiếu Dục kéo bà đi vào trong, bố cục đều giống nhau, thư phòng, phòng ngủ của ông giống ngôi nhà bình thường. Ngay cả chưng bày cũng giống như đúc. Diệp Khanh đi vào phòng ngủ của ông, lúc thấy màu sắc và hoa văn của rèm cửa sổ, bà cúi đầu, cười thẹn thùng… Ngày bà và ông gặp mặt, bà mặc đầm màu xanh. Hoa văn rèm cửa sổ này cũng giống hoa văn đầm bà.

Bà nghiêng đầu nhìn ông, cười yêu kiều với ông, giống như lại trở về hai mươi mấy năm trước. Ông tiện tay mở một bài hát, chính là bài “Tôn sùng tình yêu” ông và bà cùng nhảy trong vũ hội.

Diệp Khanh nhìn ông, ông bước chân trang trọng đi tới trước mặt bà, khom người, nhẹ giọng nói: “Muốn mời người khiêu vũ, được không?” Bà nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, ông ôm bà, nhẹ nhàng khiêu vũ… Ông và bà nhiệt liệt ôm hôn, điên cuồng chiếm đối phương làm của riêng, điên cuồng như năm đó vậy.

Khác biệt năm đó là Diệp Khanh thấy trên vai trái ông còn máu… Ngực ông, sau lưng ông đều là vết đạn… thương tích nơi nơi.

Ngón tay bà hơi run rẩy khẽ chạm vào vết thương ông. Tựa như sợ ông đau, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào. Ông cầm tay bà, khẽ nói: “Đều qua rồi, không cần lo lắng.”

Bà gật đầu, gối lên cánh tay ông, tựa vào ông, đưa tay ôm eo ông.

Bà rất buồn ngủ, đầu rất đau… Muốn ngủ một lát. Nhưng lại sợ khi tỉnh dậy, không nhớ gì…

Bà đột nhiên ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại.


Bà mở màn hình, mở máy ảnh, bà nằm xuống, giơ điện thoại lên, nhìn mặt bà và ông chiếu trong màn hình điện thoại. “Tách ——” Bà ấn nút chụp. Sau đó, viết lên ảnh Lôi Thiếu Dục: “Chồng”.

Lôi Thiếu Dục bị bà chọc cười, động tác này của bà cực kỳ thuần thục… Hiển nhiên bà thường xuyên ghi chép như vậy.

Lôi Thiếu Dục gửi hình qua điện thoại ông, phân phó người in ra, ông muốn treo tấm hình này lên tường, đỡ cho bà quên mất.

Thật ra ông hơi sợ, sợ bà vừa mở mắt liền thấy một người đàn ông ôm bà ngủ… Như vậy, đối với bà mà nói… là một chuyện rất kinh khủng đúng không?

Diệp Khanh gối lên cánh tay ông, nói: “Ngày mai thì ngày mai hãy lo… Hôm nay tôi muốn ôm ông thật chặt…”

Ông và bà kề sát nhau, trước khi bà ngủ say, bà lầm bầm: “Là tôi liên lụy ông… Nếu ông không gặp tôi, sẽ không cô độc nhiều năm như vậy…”

Ông ôm chặt bà, giọng nói trầm thấp động lòng người nói bên tai bà: “Không gặp bà, tôi cũng sẽ cô độc quãng đời cuối cùng giống vậy. Gặp bà, lại cho tôi nằm mơ rực rỡ nhiều màu, là bà cho lòng tôi ngọt ngào ấm áp… Thậm chí khi sinh mạng xói mòn, tôi cũng buộc mình cố gắng mở mắt, bởi vì… Tôi vẫn chưa tìm được bà.”


Nhấn Mở Bình Luận