Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi mặc trang phục màu đen, cổ tay và cổ áo khảm hoa văn kim tuyến phức tạp, trên đầu đội mũ nhọn kiểu nam màu đen, rộng vành có thể che khuất khuôn mặt cô.
Trong tay cô vẫn là chiếc mặt nạ vàng.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, mí mắt không ngừng ngước lên, bên trong đôi mắt lóe sáng, cô đang muốn làm gì?
Diệp Đình mấp máy môi.
Hôm nay cô hóa trang.
Thật ra là.. tạo hình Napoleon…
Cô mặc rất nhiều nhưng lộ ra sự khiêm tốn, khí phách, bộ quần áo này cực kì bắt mắt nhưng không thể tưởng tượng, cực kì bá đạo, cực kì đẹp trai.
Lộc cộc… Lăng Vi từ trên cầu thang đi xuống, đi vào đại sảnh liền nhìn thoáng qua vị trí mà anh đang đứng.
Lúc này cô tới rất gần anh mới nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Da mặt cô rất trắng, ánh mắt thanh nhuận, hoàn toàn là bộ dạng tiểu thụ…
Ồ… hôm nay cô hoàn toàn giống một tiểu nam sinh anh tuấn.
Thật là có ý tứ mà…
“Khụ, khụ…” Diệp Đình ho khan hai tiếng không nghĩ tới nhóc con kia… giả trang thành con trai lại khiến cho anh có kích thích muốn hóa thân thành công mà cường bạo.
Diệp Đình thật hoài nghi định hướng tình dục của mình rồi.
Diệp Đình cân nhắc đánh giá cô. Cuối cùng anh nhìn chằm cô… chiếc cằm vốn trắng nõn… vậy mà còn dính lên sợi râu ngây ngô…
Râu… ánh mắt Diệp Đình sâu xa.
Tầm mắt lại hướng xuống.
Cô nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn… máu trong người anh oành một tiếng như muốn bốc cháy.
Nhóc con kia… nhất định không biết lúc này mình gợi cảm quyến rũ thế nào, tuy giả trang thành con trai nhưng lại khiến người ta muốn phạm tội vô cùng.
Diệp Đình xấu hổ kiềm chế xao động trong người, làm sao anh có suy nghĩ rung động với ‘đàn ông’ hả?
Diệp Đình chịu đựng xao động, lắc đầu thầm bật cười, chuyên gia trang điểm nhà anh đúng là bỏ hết cả vốn gốc mà.
Diệp Đình lườm cô, cố ý hừ nhẹ: “Khoan hãy nói, bộ dạng xinh xắn đã chiếm được ưu thế rồi.”
Mặc kệ là nam hay nữ, ăn mặc thế nào cũng chọc người ta chú ý.
Cô còn ăn mặc như vậy…
Hoàn toàn biến mình thành soái ca, hotboy bá đạo cấp nam thần rồi đấy.
Làm cho người ta không dời mắt được.
Ngay cả đàn ông nhìn còn máu trong người sôi trào càng đừng nói đám nữ sinh hoa si kia.
Hôm nay cô ăn mặc như vậy không phải để cho người ta ăn sống nuốt tươi hả?
Diệp Đình nhíu mày.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, Diệp Đình không né tránh, đôi mắt đen nháy nhìn gương mặt cô, nhìn rất kĩ.
Lăng Vi ngoéo… môi một cái, đưa tay lên, từ từ cầm chiếc mặt nạ vàng che mặt.
“Còn nhận ra em không?” Lăng Vi đè lại hầu kết đổi giọng, thật giống như âm thanh thanh nhuận của nam sinh.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng, mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Diệp Đình không nói gì, tầm mắt nhìn xuống văn kiện, cánh tay run lên, run rẩy mở văn kiện ra, tiếp tục xem.
Lăng Vi nhếch môi đi tới cạnh anh, đưa tay cầm văn kiện trong tay anh để cho anh ngước mắt nhìn cô. Tay cô đặt trước ngực anh, ở trước người anh làm mấy tư thế chọc người, Diệp Đình vừa áp chế ngọn lửa trong người lại bị khơi dậy.
Anh nhìn cô, trong mắt như phun lửa vậy.
“Hoàn mỹ!” Lăng Vi cực kì hài lòng với háo trang của mình, bởi vì biểu tình của Diệp Đình đã chứng minh điều đó.
Trong mắt anh đầy mê ly và cuồng dã, cô nhìn không sai.
Khảo sát hoàn thành. Hôm nay cô hóa trang cực kì thành công. Lăng Vi vừa lòng với hiệu quả này.
Tối nay nhất định chơi đùa rất vui…