Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này, trợ lý của Tiểu Bạch cung kính dâng danh thiếp lên.
Nói với Lạc Y: “Nữ sĩ, đây là danh thiếp của tổng giám đốc tôi, mong cô cất kỹ.”
Tổng giám đốc? Tổng giám đốc công ty gì? Người phụ nữ nghển cổ nhìn tấm danh thiếp.
Lạc Y khéo léo cất kỹ tấm danh thiếp, không để người phụ nữ trông thấy, nếu để bạn học cũ này của cô biết thân phận của Tiểu Bạch, sau này chắc Tiểu Bạch không còn được yên tĩnh mất?
Lạc Y lễ phép nói: “Danh thiếp tôi nhận, cảm ơn ý tốt của anh.”
Người phụ nữ hận không thể cướp danh thiếp!
Nếu không phải hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta nhìn cô ta, nhất định cô ta sẽ cướp lấy.
Người phụ nữ này đang chờ hai người đàn ông ra ngoài, chờ bọn họ ra ngoài, cô ta sẽ cướp lấy.
Nhưng, bọn họ mãi không đi, có vẻ rất muốn nói chuyện với Lạc Y.
Bọn họ mua bánh ngọt xong, chàng trai anh tuấn đột nhiên đề nghị: “Áo khoác của cô bẩn rồi, cho bằng đến cửa hàng bên cạnh mua cái áo mới? Tôi sẽ trả cho cô.”
Lạc Y nói: “Cũng được...” Tiểu Bạch đang không mặc áo khoác nha, trời lạnh như vậy, nếu anh cứng rắn chống đỡ, khẳng định sẽ bị cảm lạnh.
Bọn họ vừa ngâm suối nước nóng xong, gió lạnh thổi qua, không cẩn thận sẽ bị cảm.
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Bạn học nữ của Lạc Y không thể ngờ được, vậy mà Lạc Y lại đồng ý?!
Cô ta kinh ngạc kêu lên: “Lạc Y! Cậu không biết xấu hổ quá đấy? Người ta nói muốn mua áo cho cậu thì cậu liền nhận hả? Làm phụ nữ, phải có chút tôn nghiêm chứ? Lạc Y, mình thật sự nhìn lầm cậu, không ngờ cậu lại đê tiện đến mức này?”
Lạc Y dừng bước, quay đầu nhìn cô ta. Lạc Y ngoài cười như trong không cười quan sát cô ta từ trên xuống dưới, Lạc Y chỉ vào nhẫn cô ta, quần áo của cô ta, túi xách của cô ta: “Vậy chiếc nhẫn, quần áo Givenchy, túi xách LV mười mấy vạn của cậu có thể chứng minh cậu không đê tiện hả? Người đàn ông đưa đồ cho cậu, cậu cũng không được nhận chứ, tôn nghiêm đâu rồi?”
Người phụ nữ kia trợn trắng mắt, cô ta quên mất Lạc Y làm nghề gì! Trẻ như vậy đã làm thẩm phán, mồm mép có thể không lưu loát sao?
Người phụ nữ kia cắn răng nghiến lợi, nắm tay lại, như bị chó cắn.
Lạc Y nói: “Thích tiền không có gì không đúng, thích đàn ông có tiền cũng không có gì đáng trách. Nhưng cậu phá hoại gia đình nhà người khác, khiến người ta vợ con ly tán. Cậu tiêu tiền của người ta, ở nhà người ta, ngủ với chồng người ta, cậu còn đánh con người ta, người ti tiện như cậu tôi cũng hiếm thấy lắm.”
Người phụ nữ kia đã tức giận đến run rẩy, Lạc Y trào phúng cười gằn: “Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ. Bản thân không biết xấu hổ còn đi nói người khác?”
“Lạc Y -------“ Người phụ nữ kia mất hết mặt mũi, lửa giận ngút trời muốn nhào đến đánh Lạc Y.
Lạc Y không mặn không nhạt trừng mắt nhìn cô ta: “Không muốn bị mất mặt thì đừng tự đi gây chuyện! Châm chọc người khác cũng phải chọn đối tượng cho kĩ. Lạc Y tôi không phải người dễ chọc, đây không phải ngày đầu tiên cậu quen tôi!”
Lạc Y quay sang nói với Tiểu Bạch: “Chúng ta mau đi mua quần áo thôi.”