Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây chắc chắn không phải là em gái ruột của mình!
Lôi Tuấn muốn dùng ánh mắt giết chết Lôi Đình!
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không quan tâm, cô ấy xoa xoa bụng, lại đói rồi...
Con sâu ăn hàng này!
Tất cả mọi người đều vui mừng, cười to ha ha.
Hai đứa bé vẫn còn đang chơi vui vẻ, tiểu Mỹ Nhân bốn tháng tuổi, cũng leo đến giữa hai người bọn họ, cầm chiếc áo hình quả nho nhét vào trong miệng.
ĐM, phong cách này đúng là không bình thường... làm tất cả mọi người đều buồn cười, có người đập tay lên sàn, có người gõ tường, có người ôm bụng, có người cười đến không đứng vững nổi.
Càng buồn cười hơn là, chiếc áo lót trên đầu Duệ Duệ có màu... xanh lá cây!
Lôi Tuấn đấm tường, cười nhạo: “Thằng nhóc này, sao chẳng có tiền đồ gì cả. Từ nhỏ đã thích bị cắm sừng?”
“Bộp Bộp bộp” Lôi Tuấn bị đập.
Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Lạc Y hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, chị mua nhiều áo lót như vậy làm gì? Chị muốn mở cửa hàng trên mạng hả?”
Mặt của Lăng Vi dần đỏ ửng: “Chuyện này... nói ra rất dài dòng, còn không phải là lúc ấy anh Đình nhà em...”
Còn không chờ Lăng Vi nói xong, tiểu Bạch đã nói: “Tôi biết!”
Anh ta đã được bộ 《 Đế thiếu 》 này, vì vậy anh ta biết nội dung truyện! Ha ha ha ha ha...
Tuy nhiên, đáng hận là, bộ truyện này quá ngắn! Chỉ ra có hai tập! Không vui! Hừ! Đọc chẳng đã gì cả!
Diệp khanh kéo Duệ Duệ ra ngoài. Bà lấy chiếc áo lót trên đầu Duệ Duệ xuống, vừa lấy xuống, vừa nói: “Từ nhỏ đã sắc như vậy, không biết giống ai vậy?”
Lăng Vi nhìn trời, Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn đèn.
Lôi lão gia lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là không giống nhà mình.”
Diệp Lương Sơn không vui: “Vậy là giống nhà chúng tôi?”
Mắt của Lăng Vi sáng lên: “Nói không chừng đúng là giống ông... không phải mười tám tuổi ông đã bế con rồi sao? Ông trưởng thành sớm! Có phải khi còn bé ông cũng đã từng chơi những trò như thế này hay không?”
“Phốc xuy ——” Tất cả mọi người trong phòng đều cười phun ra.
“Thôi thôi thôi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa, mau xuống nhà ăn cơm đi!”
Diệp lão gia biết nếu đề cập đến chuyện này sẽ không có lợi cho ông... Ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ lông bông, ông bế con sớm như vậy, cũng không thể oán ông được! Chủ yếu là do bà ngoại của bọn họ quá đẹp, ông nhất thời không khống chế được!
Tất cả mọi người vừa nói vừa cười chuẩn bị xuống nhà ăn cơm.
Diệp Khanh bế Duệ Duệ, Lăng Vi vừa muốn đi tới bế Tiểu công chúa, tiểu Đông Ni đột nhiên đi tới bên cạnh Đô Đô, bé đưa tay bế Đô Đô lên.
Tiểu Đông Ni mới vừa tròn sáu tuổi. Bé ôm Đô Đô, mà giống như kẹp búp bê vậy...
Lăng Vi kinh ngạc nhìn tiểu Đông Ni, từ trước đến giờ bé chưa bao giờ chủ động thân cận với ai, nhưng bé chỉ thích Lăng Tiêu và Đô Đô.
Bé không chơi với Duệ Duệ nhiều, chỉ thích ôm Đô Đô.
Tiểu Bạch bỗng nói: “ Có phải tiểu Đông Ni muốn kết hôn với Đô Đôhay không?”
Tiểu Đông Ni nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vợ là cái gì?”
Bé mới sáu tuổi... biểu tình nghiêm túc, nhưng giọng nói lại non nớt, nhìn cực kỳ buồn cười.