Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Cầm có phải điên rồi hay không?
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, anh dùng ánh mắt hỏi cô: “Cô tới đây làm gì?”
Da đầu Lăng Tiêu đầu tê dại, cô ấy tại sao lại theo tới đây?
Tiểu Cầm thấy được Lăng Tiêu, trong mắt tràn đầy kinh hoàng! Cô thích Lăng Tiêu cũng đã hơn mấy năm... Cô một mực yên lặng theo dõi anh, cho tới bây giờ cũng không dám để cho anh biết.
Nửa tháng trước, cô phát hiện Lăng Tiêu có điểm không đúng. Đột nhiên dạo gần đây trong mắt nồng nặc tia lửa thù hận.
Cô cảm giác Lăng Tiêu sắp có chuyện xảy ra, cô liền âm thầm quan sát anh, cô phát hiện anh len lén đặt vé máy bay ra nước ngoài. Vừa mới bắt đầu, cô cảm thấy không có chuyện gì nguy hiểm, còn tưởng rằng anh là muốn đi ra nước ngoài giải sầu một chút.
Cô liền xin nghỉ, cũng len lén đặt vé cùng chuyến bay với anh.
Lúc lên máy bay, Lăng Tiêu căn bản không phát hiện là cô đang đi theo mình. Cô đi theo anh đến rất nhiều nơi, nhưng càng về sau cô càng không đuổi kịp anh. Cứ mãi đuổi theo anh trong thời gian dài như vậy, dẫn đến cô vừa mệt, tinh thần lại không tốt.
Lúc vào thị trấn A Mật, cô mất dấu của anh!
Tiểu Cầm rất sợ, ngày đó nửa đêm, Lăng Tiêu rõ ràng vẫn còn ở trong nhà khách, làm sao vừa mở mắt, lại không thấy anh?
Cô ở thị trấn này tìm anh khắp nơi, nhưng làm sao cũng không tìm thấy anh, cô đã ở đây nửa tháng, kỳ nghỉ cũng sắp hết. Cô cũng không biết có phải Lăng Tiêu đã trở về nước rồi hay không...
Cô suy nghĩ cả ngày, quyết định trước mắt cứ trở về nước xem thế nào, cái thị trấn nhỏ tồi tàn này, điện thoại di động cũng không thể dùng đến.
Giao thông cũng không có phương tiện, muốn từ nơi này trở về thành phố, phải đi rất xa mới có thể tới một trạm xe lửa cũ nát, trên xe lửa người cực kỳ nhiều, rõ ràng ở trong nước đi năm giờ là có thể đến một trạm dừng chân, ở chỗ này phải đi 26 giờ.
Tiểu Cầm xách cặp da, định trở về nước.
Lúc trước cô sợ bị Lăng Tiêu phát hiện, cô đã thay quần áo địa phương, trên mặt còn bôi cái chất đặc trưng địa phương để phòng côn trùng, dùng màu trắng cây tương để chống nắng.
Hôm nay, cô định ra sân bay, cho nên chỉ mặc quần áo của mình.
Ai có thể nghĩ, lần này có chuyện! Cô mới từ sở chiêu đãi đi ra, liền bị người ta theo dõi.
Cô hoàn toàn không ý thức được tình hình, bị người ta bịt miệng lại! Cánh tay cô cũng bị kiềm ở sau lưng, ngay cả giãy dụa cô cũng không thể, lại trực tiếp bị trói vào một vườn anh túc.
Tiểu Cầm hoảng sợ vô cùng, cô cảm giác được những người này có ý đồ xấu với cô! Cô run rẩy vùng vẫy, hoảng sợ rống to, ngay lúc này ——
Cô nhìn thấy Lăng Tiêu!
Mặc dù mặt Lăng Tiêu rất bẩn thiểu, nhưng là, ánh mắt của anh cô vĩnh viễn cũng không quên được, chỉ cần cô nhìn thấy ánh mắt đó là có thể biết đó là anh.
Tiểu Cầm mặt đầy nước mắt, cô thật sự hoảng sợ. Bị đám người này làm cho run run, trên mặt biểu tình run sợ biến dạng vặn vẹo.