Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tinh tinh tinh…” âm thanh báo hiệu tin nhắn truyền đến, Lăng Vi nhấn mở tin nhắn, là một tin nhắn Sở Minh Y gửi đến: “Cô ta chuốc thuốc gì cho anh? Mới biết mấy ngày liền khiến anh mê muội như vậy? Các người mới biết nhau mấy ngày đã kết hôn, cô ta giở thủ đoạn gì mê hoặc anh?”
Lăng Vi cầm điện thoại của Diệp Đình lên, nhắn mấy chữ, gửi đi.
Diệp Đình gắp thức ăn ăn cơm, trong chốc lát, một tin nhắn nhắn gửi đến một hàng dấu chấm than!
Diệp Đình không biết vừa rồi Lăng Vi nhắn gì, lại khiến Sở Minh Y tức đến như vậy.
Anh ta mở tin nhắn Lăng Vi vừa gửi đi ‘Vợ tôi ngực to sống tốt, xa cô ấy, tôi không sống được!”
Rốt cuộc, Sở Minh Y không gửi tin nhắn đến nữa.
Diệp Đình vừa tức vừa buồn cười: “Ngực to sống tốt…”
Lăng Vi bình tĩnh ăn cơm: “Mới vừa rồi lên weibo thấy có người nói như vậy, em cảm thấy thật sự mạnh mẽ.”
Cánh tay Diệp Đình dừng lại, nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Không cần giải thích, đó là sự thật.”
Lăng Vi: “…”
Chính là không phải giúp anh ta, mà là tiếptay tiếp tay tiếp tay!
Cũng không biết phải bay bao lâu…
Thời điểm bay đến gần biển đảo, đã chạng vạng tối.
Cô không biết nơi nào, cũng không biết mấy giờ. Chỉ biết đảo này gọi là Đảo san hô.
Từ trên máy bay nhìn xuống xa xa phía dưới, vừa nhìn liền thấy nước biển xanh thẳm vô tận…
Giống như bảo ngọc vậy.
Đảo san hô…
Lăng Vi nghĩ, lặn xuống ở nơi này nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều san hô xinh đẹp.
“Dẫn em đi gặp mấy người.” Diệp Đình thần thần bí bí cong môi cười một tiếng.
“Ai?” Lăng Vi tò mò.
Trong con người Diệp Đình phát sáng, Lăng Vi suy đoán, nhất định không phải là người nhà của anh ta.
Mấy người này, nhất định rất quan trọng đối với anh ta.
Anh ta cười một tiếng, thần thần bí bí nói: “Anh em anh, một lát nữa gặp bọn họ, em đừng quá kinh ngạc.”
“Tại sao phải kinh ngạc?”
Diệp Đình nói: “Mấy người này, có chuyên gia tháo gỡ đạn dược, có tiến sĩ nghiên cứu thuốc sinh học, có nhà động vật học biến thái, còn có một vu nữ…”
“…” Lăng Vi nói: “Đều là những người như vậy… không có ai bình thường một chút sao?”
Diệp Đình cười nói: “Anh bình thường nhất.”
Lăng Vi kinh ngạc: “Anh là gì?”
Con ngươi sâu thẳm của Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, thanh âm trầm thấp nói: “Hắc khách…”
“…” Lăng Vi nhất thời nhớ đến Thiên Ma…
Hắc khách thần bí đứng đầu thế giới, hack không vào số liệu của Diệp Đình…
Diệp Đình cúi người tiến gần sát bên tai cô nói: “Người bạn đó của em gọi là Thiên Ma cũng thật là có ý tứ, anh ta bây giờ điên rồi, ngày ngày đến hack số liệu của anh. Chính anh ta hack không được, liền tìm người làm chung, có khi một tối tìm mười mấy người hack vào số liệu của anh.”
Lăng Vi có chút mơ màng…
Cô trừng hai mắt hỏi: “Bọn họ vẫn không thành công?”
“Em đoán xem.” Biểu tình của anh ta có chút càn rở.
Trên khuôn mặt tuấn khốc như viết rõ ràng ‘Em khen anh đi…’
Lăng Vi ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh thật giỏi.”
“Đó là đương nhiên.” Anh ta kéo tay cô, nắm lấy tay cô: “Chồng em cũng không phải là một quả hồng mềm, nếu không làm sao cưới được em.”
“…” trong đầu Lăng Vi nghĩ, người đây rốt cuộc là đang khen em, hay là khen chính mình vậy…
Qua một hồi lâu, Lăng Vi hỏi anh ta: “Anh vẫn luôn biết Thiên Ma hack số liệu của anh sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Buổi chiều hôm đó em đến, anh liền biết.”
Lăng Vi kỳ quái hỏi: “Vậy sao anh không tức giận?”
“Có việc gì phải tức giận, anh ta cũng không xem được tài liệu trọng yếu gì. Huống chi, em có thể để người khác tìm anh, nói rõ em có hứng thú đối với anh.”
Lăng Vi vội vàng lắc đầu: “Đừng có mà tự mình đa tình, em không phải có hứng thú với anh, em hiểu rõ đạo làm người, tránh cho anh đem bán em, em còn giúp anh đếm tiền.”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, cười một tiếng: “Bây giờ không phải vậy sao?”
Lăng Vi trợn mắt…
Lúc này, Lôi Đình và Lôi Tuấn từ buồng lái đi đến. Lôi Tuấn cố ý nhướng cổ nhìn một chút. Thấy hai người không có hành động gì thân mật, đang nói chuyện phiếm bình thường, lúc này mới dám đi đến.
Tiếng giày ‘lạch cạch’ của Lôi Đình vang rõ, đi đến nói: “Chị dâu, lát nữa chúng ta phải đi gặp mấy tên biến thái, chị phải chuẩn bị tâm tư thật tốt! Bọn họ thật sự rất biến thái, mấy người kia cũng đều là những tên đại biến thái tài nghệ đứng đầu thế giới.”
Lăng Vi hỏi: “Hai người các người cũng biến thái như vậy sao?”
Lôi Tuấn nhướn mày: “Không giống sao?”
“Không giống…” Lăng Vi lắc đầu hỏi Lôi Tuấn: “Anh nghề gì?”
Lôi Tuấn cười nói: “Hộ vệ đệ nhất thế giới!”
“Hầy…” Có quỷ mới tin anh.
Lôi Tuấn ngẩng đầu ho khan hai tiếng: “Không lừa gạt cô, chị dâu… nghề nghiệp của tôi là nhà phân tích cổ phiếu.”
“Thật sự sao? Đáng tin không? Rảnh rỗi tôi theo anh học tạp.”
“Không thành vấn đề!” Lôi Tuấn nháy mắt với cô.
Diệp Đình nhíu mày liếc mắt nhìn anh ta một cái. Lôi Tuấn vội khoát tay: “Nếu nói về phân tích cổ phiếu, toàn thế giới không ai lợi hại hơn Đình Ca, Đình Ca khứu giác nhạy bén, không sai chỗ nào. Cổ thần đẹp trai, cô nghe chưa? Chính là Đình ca.”
Lăng Vi quay đầu nhìn về phía Diệp Đình: “Đẹp trai thì thật chính xác… còn cổ thần…” Thật sự chưa từng nghe anh ta nói đến, anh ta thích chơi cổ phiếu.
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Còn có gì mà anh không làm được không?”
Diệp Đình nói: “Cũng nhiều lắm, trang điểm cho phụ nữ, tết tóc, may quần áo… anh không làm được.”
Lăng Vi đột nhiên mím môi, thấp giọng nói: “Đừng khiêm nhường, trang điểm anh làm được.”
Diệp Đình quét qua môi hồng của cô một cái.
Cười cười!