Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta cầm một bình hoa cổ lên ‘choang’ nện lên trên tường! Nhấc chân ‘rào rào rào’ đạp đổ bệ để đồ cổ, tất cả đồ cổ trên bệ đều ‘choang choang’ vỡ đầy trên mặt đất!
Những đồ vỡ vụn dưới đất kia tựa như lòng anh ta vậy, tàn tạ, vỡ vụn!
Đau đến tột cùng!
Đột nhiên, Lăng Vi trong hành lang khó chịu hừ một tiếng, thống khổ cúi người xuống.
Bụng của cô đột nhiên co rút đau lên, hai tay cô che bụng, chân run rẩy.
Đau bụng kinh đã trở thành bệnh lý… Bởi vì… cô không có cha mẹ dạy đỗ, lần đầu có kinh cô không biết kiêng kị, ăn thực phẩm lạnh, giữa hè tháng sáu tắm nước lạnh, kết quả mỗi lần đến kỳ, cô đều vô cùng đau đớn. Hơn nữa thời gian cũng không chuẩn xác, có lúc hai ba tháng đến một lần, một lần đến liền kéo dài rất nhiều ngày.
Lúc này, dì cả đến thăm cô, đau đớn khiến trán cô đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Ngay cả đứng cũng không vững.
Nhưng mà Diệp Đình đang vô cùng tức giận, căn bản không nhìn ra tình trạng của cô.
Lăng Vi ôm bụng quay về phòng, cắn răng nhịn đau chạy vào phòng tắm, đệm băng vệ sinh lên trên, nhịn đau giặt sạch quần lót rồi mang phơi.
Cô cầm theo thẻ ngân hàng và chứng minh thư, nhịn đau đi ra khỏi biệt thự, nói với tài xế muốn đi mua đồ dùng cá nhân, trong biệt thự không có sẵn, bây giờ cô đang rất gấp.
Tài xế không chút hoài nghi vội vàng lái xe đưa cô đến siêu thị.
Lăng Vi chịu đựng cơn đau bụng đi vào siêu thị, mua chút đồ, sau đó đi ra bằng cửa khác.
Cô ngồi lên taxi, dùng điện thoại tra cứu thông tin các chuyến bay, chuyến bay nhanh nhất là tám giờ sáng mai. Cô tùy tiện tìm một nhà hàng cạnh sân bay. Xe taxi đưa cô đến nơi, cô nhìn xung quanh một cái, vào nhà hàng nghỉ một ngày.
Thời điểm đi vào nhà hàng, cô luôn cảm giác thấy có một bóng dáng đi theo sau cô.
Cô quay đầu nhìn một lát cũng không thấy ai. Liền cầm chứng minh thư đi đến quầy phục vụ thuê một phòng.
Cầm được chìa khóa phòng, cô đã đau đến không muốn cử động.
Run rẩy đi vào thang máy, đi đến tầng 11. Mửa cửa phòng, cô run rẩy vào trong rồi đóng kỹ cửa lại.
Vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút, thay quần áo ngủ vừa mới mua, cô liền trực tiếp bò lên giường rồi trốn vào trong chăn.
Cô quá mệt mỏi, đau bụng khiến cô không đứng dậy nổi, đau bụng như bị dao cùn cứa vào, cử động một cái cũng khó khăn.
Cô nằm ở trong chăn, tay chân đều lạnh như băng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô co người lại run run.
Bụng thật là đau! Cô không thể không liều mạng suy nghĩ linh tinh, dùng nó phân tán sự chú ý. Nhớ đến Diệp Đình, chỉ cảm thấy thế sự thật vô thường… không thể biết trước chuyện lại trở thành như vậy…
Cô lắc đầu cười một tiếng…
Thật ra thì… cô là một người vô cùng nhạy cảm đối với tình cảm, mặc dù có chút không dám tin tưởng, nhưng cô phát hiện, Diệp Đình… dường như cũng có một chút thích đối với cô.
Cô cảm thấy một chút vui vẻ.
Bởi vì, cô cũng rất thích anh ta…
Nhưng là… bọn họ tựa hồ không quá thích hợp.
Lại không nói đến, thân thế của anh ta như vậy, rồi lối sống của bọn họ, nhân sinh quan, giá trị quan…
Thật là đau, hai tay cô che chặt vào bụng, chân mày nhíu chặt.
Cùng anh ta sống chung một chỗ, rất ngọt ngào. Nhưng là, cũng có một chút mệt mỏi… cũng thật là một sự hành hạ.
Cô lau sạch mồ hôi trên trán.
Bụng vẫn rất đau, giống như có một cái kìm lớn đang mạnh mẽ kẹp ở bên trong vậy.
Cô không nhịn được muốn khóc…
Người người đều nói cô là nữ hán tử, nhưng tại sao cô không phải là nữ hán tử thật, tại sao không thể như nữ hán tử, không cần phải chịu đựng nỗi đau bụng kinh mỗi lần!
Người người đều nói cô tính khí ương ngạnh, nhưng có ai biết, những thứ kia chỉ là bề nổi, chỉ là cô cố tỏ ra là người phụ nữ kiên cường, trong cô có bao nhiêu yếu ớt? Cô, cũng cần có người đến yêu thương!
Chỉ là, cô không nghĩ, không muốn, không cam lòng bị người khác coi thường! Cô tình nguyện cả người bị thương đứng vững, cũng không muốn nhượng bộ nằm xuống.
“Tích tắc…” tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, bàn tay lạnh như băng từ trong chăn thò ra, mở điện thoại xem tin nhắn.
“Lăng Vi, trễ thế này rồi, một mình cô ở nhà hàng sao?”
Người gửi tin vậy mà lại là Hoa Thiếu Kiền!
Tóc gáy Lăng Vi đều dựng lên: “Vì sao anh biết tôi đang ở nhà hàng?”
Rất nhanh có tin nhắn trở lời: “Điện thoại di động của cô có hệ thống định vị.”
“…” Lăng Vi lạnh sống lưng, điện thoại di động này là Diệp Đình đưa cho cô. Mỗi một hành động của cô, đều nằm trong tay anh ta sao?
Nhưng là, tại sao Hoa Thiếu Kiền lại chú ý đến cô như vậy. Ngay cả cô đi vào trong nhà hàng mà anh ta cũng biết sao?
“Anh muốn làm gì? Giám sát tôi sao? Tại sao anh biết tôi đang ở nhà hàng?”
“…” Hoa Thiếu Kiền hồi lâu sau mới trả lời: “Không có, tôi đang ở nhà hàng này, nửa đêm, đột nhiên tôi thấy cô đến đây, tôi còn tưởng rằng cô đến tìm tôi… sau đó suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng lắm… cô căn bản không biết tôi đang ở đây, cũng không biết vị trí của tôi.”
“Đừng có mà tránh nặng tìm nhẹ! Anh đến đây làm gì?”
“Đi công tác.”
Có quỷ mới tin! Lăng Vi ‘ba ba’ ấn điện thoại di động.
“Trả lời vấn đề của tôi! Anh xác định vị trí của tôi để làm gì?”
“…” Hoa Thiếu Kiền lại sau một lúc lâu mới trả lời: “Tôi thích cô.”
Lăng Vi: “…”
Trong lòng Lăng Vi đột nhiên tràn đầu lửa giận gọi điện thoại cho anh ta: “Hoa tổng, anh đừng trêu chọc tôi? Hai chúng ta mới gặp mặt được có mấy lần?”
Anh ta trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: “Gặp đúng người, thấy một lần liền nhận định.”