Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi ôm bụng, cắn răng nói: “Tôi là người phụ nữ đã có chồng! Tôi kết hôn rồi, anh không biết sao?”
“Các người kết hôn là giả, huống chi, các người vừa mới ly dị.”
“Làm sao anh biết?” Tóc gáy Lăng Vi cũng dựng đứng hết lên, cô mở mắt to, vô cùng kinh ngạc.
“…” Hoa Thiếu Kiền không trả lời.
“Cốc cốc cốc…” Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, lại nghe anh ta nói: “Tôi đang ở bên ngoài phòng cô, cô đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi trợ giúp không? Tôi có thể đi vào xem cô một chút không?”
“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi đột nhiên có cảm giác sợ hãi: “Anh đi đến cửa phòng tôi làm gì? Anh mau đi đi, nếu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thành cái gì đây chứ?”
“Tôi không có ý gì khác… tôi chỉ là lo lắng cho cô.”
“Anh thật sự lo lắng cho tôi thì mau rời đi đi, được không? Tôi cho dù vừa mới ly dị, nhưng đột nhiên lại cùng một người đàn ông khác vào nhà hàng, đây là chuyện tốt sao? Nhanh rời khỏi đây một chút, được không? Tôi xin anh đó, được không?”
“Tôi nghe giọng cô dường như không thoải mái, tôi mua một bát chè hạt sen, treo ở chốt cửa. Lát nữa cô ra lấy vào ăn nhé.”
Thanh âm của anh ta từ trong loa điện thoại truyền đến, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
“Đinh…” Tiếng thang máy vang lên, anh ta nói: “Tôi ở lầu trên của cô, phòng 1205. Nếu cô gặp chuyện gì phiền toái thì có thể tìm tôi hỗ trợ. Điện thoại này của tôi mở hai tư giờ.”
Trong lòng Lăng Vi vô cùng khó chịu. Cố nén nói tiếng ‘tạm biệt’.
Cô cúp điện thoại, thuận tay tắt luôn máy.
Hoa Thiếu Kiền cũng có thể tìm được cô, càng không cần nói đến Diệp Đình.
Điện thoại di động của cô mở, anh ta có thể xác định được vị trí của cô.
Trong thời khắc tắt máy, cô đột nhiên trào phúng cười một cái, cô đúng là ngu người, người ta dựa vào gì tìm cô chứ? Tại sao phải tìm cô?
Cô lắc đầu, tại sao cô lại có thể nảy sinh ý tưởng ngu ngốc như vậy chứ?
Bụng Lăng Vi lại càng đau hơn.
Cô đau gập cả người, hơn nữa trong ngực cảm thấy bực bội, trái tim cũng cảm thấy tắc nghẽn. cả người mọi chỗ đều cảm thấy khó chịu.
Cô rúc cả người vào trong chăn.
Ngón tay lạnh băng ôm lấy bả vai.
Ánh mắt ê ẩm.
Tại sao lại lạnh như vậy chứ?
Càng đáng buồn hơn, trái tim cô còn lạnh hơn so với thân thể.
Trong phòng Diệp Đình, một tia ánh sáng cũng không có.
Trong bóng tối, Diệp Đình ngồi trên ghế sofa.
Rèm cửa sổ thật dầy kéo kín, màn đêm đen nhánh, không có ánh trăng, đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón. Khuôn mặt băng hàn của anh ta ẩn sâu trong bóng tối, đôi mắt nhắm chặt.
Đêm, giống như một bàn tay to lớn, bóp anh ta vô cùng chặt chẽ. Mỗi một nơi trong thân thể đều cảm thấy đau đớn, đều bị bàn tay này đè ép, đau đớn từng chút từng chút góp nhặt, hội tụ thành thống khổ khôn cùng.
Giống như nước lũ, vô tình cọ rửa khiến tâm hồn thống khổ thoát ra ngoài.
Khổ sở này, nuốt không trôi, ói không ra. Mùi vị chua xót giống như quả chanh xanh, ép khiến đáy mắt anh ta chua xót, chát chát khó nhịn.
“Anh, chị dâu đi ra ngoài một mình…”
Lôi Tuần vọt vào cửa, vội vàng nhìn vào trong phòng.
Thật lâu sau cũng không thấy người lên tiếng đáp lại. Lôi Tuấn cũng không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đưa tay lên muốn bật đèn.
Đột nhiên, Diệp Đình nói: “Yên lặng đi ra ngoài.”
Trái tim Lôi Tuấn ‘lộp bộp’ giật mình. Trong bóng tối, ánh mắt của Diệp Đình trầm đục, băng hàn, mang theo không khí xơ xác tiêu điều!
Lôi Tuấn đến thở mạnh cũng không dám, cũng không dám nói lời nào nữa, lui ra ngoài rồi đóng cửa.
Lôi Đình ở bên ngoài vội vàng hỏi: “Anh, có cần tìm chị dâu về không? Chị ấy đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm…”
“Hai người này đang chiến tranh lạnh, chờ cho bọn họ tỉnh táo một chút đi. Bây giờ tìm chị dâu về, hai người còn tiếp tục chiến tranh.” Lôi Tuấn dừng một chút nói tiếp: “Trong điện thoại chị dâu có định vị, em đi tìm vị trí chị dâu trước, sau đó âm thầm bảo vệ cô ấy.”
“Được.” Lôi Đình cộp cộp cộp chạy đi.
Lăng Vi đang lười biếng ngủ trong chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘ken két…”
Có người vặn khóa cửa! Đẩy cửa tiến vào!
Cả người cô giật mình một cái, rõ ràng cô đã khóa cửa! Trái tim Lăng Vi ‘bình bịch’ nhảy lên, mới vừa rồi vội vã đi nhà vệ sinh, có thể cô đã quên khóa trái cửa!
Là ai tiến vào? Chẳng lẽ là phục vụ phòng?
Hẳn không phải đi, đã trễ thế này phục vụ phòng sẽ không đến quét dọn phòng nữa! Hơn nữa, trước khi vào phục vụ phòng sẽ nhấn chuông cửa.
Chẳng lẽ là Hoa Thiếu Kiền?
Không thể… lấy cách làm người của anh ta, sẽ không để ý đến danh tiết của cô.
Vậy sẽ là ai?
Lăng Vi cắn răng, ánh mắt len lén từ trong chăn lộ ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nghe thấy tiếng bước chân xào xạt đi về phía cô… ‘ba’ đèn phòng bị tắt! Từ năm cô mười tuổi, cô đã có thói quen bật đèn ngủ. Là ai tiến vào? Tại sao muốn tắt đèn? Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy lên tận họng!
Cô đưa tay sờ điện thoại di động, ấn vào nút mở máy.
“Mang cô ta đi…”
“Đừng có lên tiếng!”
“Sợ cái gì? Cả tòa nhà này đều bị tôi khống chế, cô ta còn có thể mọc cánh bay đi sao?”
Hai người đàn ông không chút kiêng kị nói chuyện, bọn họ không phải đang nói tiếng Trung. Lăng Vi lập tức nghĩ đến tên sắc quỷ Jack kia.
Một người khác, hẳn là Benn…
Lăng Vi vội vàng lùi đầu về trong chăn, giả bộ ngủ, cô không nhúc nhích, điện thoại di động rung lên một cái, máy đã mở.
Sau khi điện thoại di động khởi động phải mất thêm mười mấy giây mới có thể gọi được! Chính là mười mấy giây ngắn ngủi này, Lăng Vi gấp gáp khiến mồ hôi toát ra. Rất sợ hai người kia đột nhiên xông đến cướp điện thoại di động của cô! ‘Bùm bùm’ tim cô đập nhanh như đánh trống vậy!