Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phốc ——
Diệp đại boss, khi anh dùng từ, có thể uyển chuyển một chút không?
Lăng Vi chê bai: “Thánh nhân này nhất định bị khuyết tim!”
Hai tay cô ôm cổ anh, ôm thật chặt. Nửa khắc cũng không chịu buông.
Cô giống như gấu koala, treo trên người Diệp Đình không chịu xuống đất. Rất sợ vừa buông tay, cô liền chìm đến đáy biển, không thể nổi lên nữa.
Diệp Đình ngược lại rất vui vẻ… Chỉ cảm thấy một thứ vừa ấm vừa mềm mại quấn lấy anh…
Anh và cô thân mật khắng khít, nước biển tới vai giống như một bàn tay ôn nhu vòng quanh hai người.
Anh hít một hơi thật sâu.
“Đừng lộn xộn… Cử động nữa, có thể anh sẽ hôn em!”
Lăng Vi trong nháy mắt muốn cười phun, cô không thể gây rối dưới đại dương… chỉ đành phải nghe lời, nghiêm túc ôm anh.
Diệp Đình chỉ chỉ má trái mình, ý là: “Không nghe lời, anh liền buông tay.”
Lăng Vi hôn má trái anh, anh lại chỉ má phải, Lăng Vi cắn răng, lại hôn má phải, anh lại chỉ trán, lại chỉ môi.
Lăng Vi ôm đầu anh, gặm một vòng như gặm dưa chuột.
Diệp Đình thỏa mãn bật cười.
Hai người liền ngâm, ôm dưới biển.
Một lát sau, Diệp Đình hỏi cô: “Một lần nữa, chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi lại gật đầu.
Diệp Đình bóp mũi cô, ôm cô lặn xuống biển.
Lúc nổi lên, Lăng Vi không còn sợ như trước.
Diệp Đình dùng ánh mắt hỏi cô, vẫn ổn?
Cô gật đầu.
“Tiếp tục!” Diệp Đình lại ôm cô lặn xuống.
Anh luyện nín thở cho cô mấy lần, lá gan của Lăng Vi rốt cuộc lớn hơn một ít.
“Mặc đồ lặn vào đi, có bình dưỡng khí, cũng không cần nín thở nữa.” Lăng Vi lập tức đi lên boong thuyền.
Nói thật, chân hơi run…
Cô mặc đồ lặn, bước đi như chim cánh cụt…
Diệp Đình cũng mặc đồ lặn.
Cô cười nói: “Ai u, anh đây là tới từ Bắc Cực à, anh em, thật trùng hợp!”
Diệp Đình giật giật khóe miệng, cúi người nói bên tai cô: “Chim cánh cụt ở Nam Cực…”
“…” Lăng Vi lúng túng. Hôm nay cô còn có thể mất mặt hơn không?
“Chuẩn bị!” Diệp Đình ôm cô ngồi trên boong.
Lăng Vi ngồi thẳng người!
Thấy cô căng thẳng như vậy, Diệp Đình không vội mang cô xuống biển.
Nắm tay cô, ngồi một hồi, kiên nhẫn nói: “Anh dạy em mấy động tác tay.”
“Động tác tay gì?”
“Lúc lặn xuống nước, phải chú ý động tác tay.” Diệp Đình vừa giúp cô đeo bình dưỡng khí vừa chỉ mấy động tác tay cho cô.
Anh nói: “Ngón tay cái giơ lên là nổi lên.”
“Nổi lên!” Lăng Vi giơ ngón cái lên theo.
Diệp Đình nói tiếp: “Ngón cái hướng xuống là lặn xuống.”
“Lặn xuống!” Lăng Vi gật đầu, biểu thị đã nhớ.
Diệp Đình lại ra dấu tay OK.
“Ok là rất tốt.”
Thấy cô gật đầu, anh lại nói tiếp: “Xua tay chính là không.”
“Ok là rất tốt, xua tay chính là không. Đã nhớ!”
Lăng Vi nhớ khẩu lệnh, lại nghe Diệp Đình nói: “Nếu ở dưới nước mà lỗ tai không thoải mái, liền bóp mũi thở mạnh, giống như lực nén của lỗ tai, tai sẽ không đau, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Lăng Vi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Có thể có cá mập hay không?”
Diệp Đình cười đến lồng ngực rung động, anh ôm eo cô, cười một hồi. Lại mang kính chống nước cho cô, nói bên tai cô: “Yên tâm, có anh ở đây, cá mập tới, anh cắn thủng đầu ngón tay, để nó cắn anh.”
Nói xong, anh đeo kính chống nước xong, ôm eo cô.
“Đi!”
“Tủm ——” Anh ôm cô nhảy xuống biển.
Lăng Vi ôm chặt anh, Diệp Đình chỉ bình dưỡng khí, nói: “Thử đi, dùng cái này hít hơi. Sau đó dùng mũi thở ra.” Lăng Vi thử hai lần, có bình dưỡng khí, hô hấp rất thông thuận.
“Ok ——” Không thành vấn đề! Cô ra dấu tay OK.
Anh kéo tay cô, lặn xuống. Lúc này có kính chống nước, có thể mở mắt ra.