Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tay Diệp Đình để trên chốt cửa, cửa không khóa.
Anh nhẹ tay đẩy ra, nước biển trào ra, bên trong rất tốt, cho dù có dạ minh châu cũng không thấy được tình cảnh bên trong.
Lăng Vi thò đầu nhìn vào trong, hoàn toàn khác tưởng tượng của cô!
Tối đen, không nhìn thấy gì.
Lúc này, thấy Diệp Đình lấy xuống một cái muôi vớt và võng lưới trên vách tường bên cạnh…
Lăng Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, anh muốn làm gì?
Diệp Đình ra hiệu cô chờ ở đây, một mình anh bơi vào.
Anh vừa bơi đi, Lăng Vi liền cảm thấy da đầu tê dại!
Nói thật, vừa rồi anh luôn nắm tay cô, cô không hề sợ, lúc này, anh vừa buông tay, cô đột nhiên sợ đông sợ tây, sợ có cá mập, sợ có quái vật dưới biển…
Cô suy nghĩ, vẫn bơi vào theo anh.
Bơi vào trong phòng, lúc thấy Diệp Đình, cô suýt chút nữa bị nước biển sặc chết!
Cô quá kinh ngạc!
“Khụ ——” Nước biển vào mũi! Cô muốn ho… Hé miệng ra, mất hô hấp! Cô quơ tay, một hớp nước biển lớn vào miệng cô. Cổ họng cô đầy nước biển, cô bị sặc đến khó chịu muốn chết! Nhưng cô bình tĩnh, không hoảng, nín thở!
Diệp Đình nghe động tĩnh, vội quay đầu nhìn.
Vừa thấy cô sặc nước, mặt cũng trắng bệch, sốt ruột bơi tới cô.
Anh nhanh chóng ôm cô, môi chạm vào môi cô, bóp mũi cô, thổi khí cho cô. Cô ho khan, truyền nước biển vào miệng anh, anh không cảm thấy bẩn chút nào, tiếp tục thổi khí cho cô.
Hồi lâu, cô bình thường lại. Anh thổi khí vào miệng cô, tay dùng sức vỗ lưng cô.
“…” Lăng Vi rốt cuộc dễ chịu hơn một ít. Cũng may không nhiều nước, nếu không hôm nay phải ở đây!
Cô vỗ tim bị kinh sợ…
Lăng Vi nắm chặt tay Diệp Đình, lúc này nói gì cũng không chịu buông. Cô thở phì phò nhéo tay Diệp Đình, đều do tên này rảnh rỗi ——
Đại gia anh! Cô còn tưởng rằng trong phòng này có bảo bối gì!
Anh lại vơ vỏ sò… còn đưa tới trước mặt cô như dâng vật quý…
Lăng Vi trực tiếp trợn trắng mắt. Nếu đang ở trên bờ, cô nhất định đập đầu anh!
“Đi!”Anh ra dấu tay “nổi lên” cho cô.
Hai người nổi lên mặt biển, khi leo lên du thuyền, Lăng Vi rốt cuộc hiểu câu “Tự mò” của anh là có ý gì…
Cái này không phải là “tự mò” sao!
Lên thuyền, Lăng Vi chạy về phòng nghỉ thay quần áo như chạy thoát thân.
Hung tợn tháo mắt kính, ném bình dưỡng khí, lột đồ lặn. Ánh mắt Diệp Đình lập tức dính vào trên người cô.
Hai tay cô khoanh lại, trợn mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Đình nhếch môi, cười nhạt.
“Cười cái rắm!”
Anh thành thật trả lời: “Cười em thì sao… Em là rắm sao?!”
Lăng Vi quơ tay cho anh một quyền: “Nói tiếng người!”
Diệp Đình: “…”
“Xoay qua chỗ khác! Không được phép nhìn!”
Mắt anh không né tránh, trực tiếp nhìn cô chằm chằm: “Vợ anh… Tại sao anh không thể nhìn?” Anh nói rất có lý.
Lăng Vi hừ một tiếng, vào phòng tắm. Chờ cô tắm xong mới phát hiện, trong phòng tắm chỉ có bikini vừa thay… căn bản không mặc được.
Cô quên mang quần áo… làm sao đây?
Chỉ đành phải quấn khăn tắm đi ra, vừa mở cửa, thấy Diệp Đình cầm áo sơ mi sạch đứng trước cửa: “Quên lấy đồ cho em, mặc của anh trước đi.”
Lăng Vi không nhận, áo sơ mi anh đã mặc… Cô mặc lên người, sẽ cảm thấy giống như anh đang ôm cô…
Rất không tự được nhiên nha. Không giống vừa rồi, ít ra cách một lớp bikini, cảm giác không có không được tự nhiên như vậy.
Trong mắt cô tràn đầy do dự.