Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô không gấp gáp chạy, yên tĩnh nằm ở trong xe.

Muốn chạy.... chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lúc Vinh Phỉ trở lại, hài lòng cười. Anh ném một túi đồ cho cô: “Ăn đi.” Cô mở túi ra, nhíu mày, tất cả đều là thức ăn vặt mà đứa bé thích ăn... Miếng khoai tây chiên, bánh gì đó.... Căn bản là không thể chống đói được, ít nhất cũng phải có miếng socola chứ?

Kết quả là... không có bất cứ thực phẩm hữu dụng nào cả.

Cô mở hộp khoai tây chiên ra, dù gì vật này còn mang chút nhiệt độ. Nói thật, căn bản là cô chưa từng ăn miếng khoai tây chiên nào cả...


Cắn ở trong miệng, cảm giác..... lòng chua xót. Cô vô cùng hâm mộ những cô bé mỗi tuần lễ đều có thể đi dạo siêu lần mấy lần kia. Mỗi lần nhìn mấy cô bé này đẩy cái xe nhỏ, đi qua đi lại ở gian hàng thực phẩm, cô rất muốn giết chết bọn họ!

Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể... muốn ăn gì thì ăn đó? Muốn mua gì thì mua đó?

Mà cô.... chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, chờ cơ hội giết người thay người thuê.

Xe đổ đầy xăng, Vinh Phỉ lại lái về phía trước, lên đến một đại lộ không có người, cô nói: “Tôi muốn đi tiểu một chút...”

Vinh Phỉ không nhịn được từ kính chiếu hậu trợn mắt nhìn cô, đậu xe xong. Cô bước từ trên xe xuống, Vinh Phỉ cũng xuống theo.

Cô nhíu mày: “Tôi đi tiểu một chút, anh còn đi theo tôi? Anh nhìn xem tôi bây giờ, cả người tràn đầy vết thương, còn đói mấy ngày, có thể chạy được hay sao chứ?”

Vinh Phỉ không lên tiếng, cầm một sợi dây chuyền trói lên tay cô, bấm khóa lại ngay trên tay phải của cô.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, cái con mẹ nó, chờ sau khi bà chạy được, xem bà trả thù mày như thế nào!

Cô cầm dây chuyền đi vào trong đống cỏ, mượn dùng bụi cỏ che giấu, cô phun từ lưỡi ra một vật...

Đây là một miếng da giả, bình thường dính vào trong cổ họng của cô. Cô nhanh chóng móc miếng da này ra, lấy một cây kẽm nhỏ từ bên trong ra.


“Ca....” Ổ khóa trên tay bị cô cạy ra. Cô khóa nó lên một cái cây nhỏ ở gần đó.

“Bái bai... Tứ gia...” Cô quay đầu, mỉm cười hôn gió, chạy nhanh vào rừng cây như một con mèo.

Vinh Phỉ dựa vào xe, nhìn đồng hồ đeo tay. Hai phút trôi qua, cho dù là đi đại tiện cũng phải xong rồi chứ.

Anh kéo dây chuyền trong tay, vẫn đang trói đồ.

Lại đợi mười mấy giây, anh đứng thẳng. Theo dây chuyền tìm về phía trước.

Kết quả... Anh nhíu mày: “Con mẹ nó ---”

A a, người ta chạy!

Vinh Phỉ giận dữ! Đạp mạnh cái cây nhỏ kia, cô trốn ở xa xa trong rừng, từ khe hở nhìn biểu tình của Vinh Phỉ, cách xa như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được lửa giận của anh, giống như một con sư tử bị cướp mất đồ ăn vậy.

Cô cười âm hiểm: “Ha ha.” “Hẹn gặp lại.” Cô đã chạy ra ngoài được, còn không có khai ra bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Thời gian gần đây, chỉ cần cô không có liên lạc với người thuê, kẻ địch sẽ không còn cách nào với cô nữa, hừ ---


Sau khi cô chạy, Vinh Phỉ xoay người trở lại trong xe, cười lạnh một tiếng.

Vinh Phỉ gọi cho Diệp Đình: “Đã thả chạy, chuẩn bị tiết lộ tin tức cho tổ chức sát thủ, nói rằng cô gái này khai ra người thuê là Bảo La - Lộ Dịch Tư.”

Cô chuyển động trong rừng cây, phát tin tức cho người trong tổ chức sát thủ, nói là cô đã lén chạy ra ngoài được.

Kết quả, cô tuyệt vọng ---

Hai ngày tiếp theo... Cô phát hiện mình sai rồi! Cô thật sự.... hoàn toàn sai!

Tổ chức sát thủ của cô, lại đang truy nã mình?

Ngay cả rừng cây cô còn chưa chạy ra ngoài được đã bị tổ chức sát thủ ngăn cản trong núi. Cô núp trong một hang động, trong lòng bực bội muốn chết --- Căn bản là cô không có khai ra tin tức của người thuê! Diệp Đình, Vinh Phỉ hai tên khốn kiếp kia, lại lừa gạt cô!

Bọn họ tung tin tức ra ngoài, nói rằng cô khai ra là Bảo La - Lộ Dịch Tư!

Kết quả tổ chức lại đuổi giết cô! Không phải Diệp Đình và Vinh Phỉ nháy mắt sẽ biết.... người thuê sau lưng của cô nhất định là Bảo La - Lộ Dịch Tư sao...


Nhấn Mở Bình Luận