Ngay trong chính khoảnh khắc ấy toàn thành phố điện bỗng sáng trưng. Ánh đèn trên trần nhà cũng rọi xuống, tất cả mọi thứ trong phòng ngay lập tức trở nên rõ ràng không còn chút mơ hồ nào. Mẹ chồng tôi nhìn tôi và anh Quân, không kìm nổi tức giận gào lên:
– Chúng mày… chúng mày làm cái gì đây hả?
Một nam, một nữ trần truồng trong phòng, trên sàn nhà còn trải đầy cánh hoa hồng và cả nến thì có thể là gì nữa đây? Trong mắt mọi người thì có thể là gì khác nữa chứ? Tôi ngước lên nhìn Khánh, trong giây phút chợt hoảng hốt khi thấy ánh mắt anh đang nhìn mình. Một ánh mắt của sự kinh ngạc và đau đớn nhưng sâu trong đó vẫn le lói một tia hi vọng.
Mẹ chồng tôi dường như vẫn không sao bình tĩnh nổi, chứng kiến cảnh này quả thực không sao chấp nhận được, không kịp để tôi hay anh Quân lên tiếng giải thích bà đã lại gào thét lên:
– Vân! Cô còn là con người nữa hay không? Cô là loại người gì thế hả? Cô định huỷ hoại cuộc đời của cả hai thằng con trai tôi sao? Cút! Cút ra khỏi đây! Buông tha cho gia đình tôi đi!
Đối diện với những lời sỉ nhục của mẹ chồng tôi gần như không thể nào ngẩng đầu lên nổi. Cố gắng cũng không thể tìm ra từ ngữ sắp xếp được thành câu hoàn chỉnh mà giải thích. Anh Quân nhìn Khánh, nhìn bố mẹ chồng, khoé môi mấp máy như định nói gì thì Khánh đã đi về phía tôi, dường như cố nén lại tất cả mọi thứ, lấy chiếc chăn mỏng choàng lên tôi, che đi cơ thể đang trần truồng rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói với tôi:
– Đi vào nhà vệ sinh mặc quần áo vào đã!
Khi nghe anh nói đến câu này, tôi bỗng cảm giác như tim mình bị ai đó xé ra thành trăm mảnh. Chứng kiến cảnh tôi và anh Quân thế này anh vẫn giữ cho tôi chút thể diện và tự trọng cuối cùng. Tôi không biết anh phải nhẫn nhịn thế nào chỉ thấy bờ vai anh cũng run lên cúi xuống nhặt bộ quần áo trên nền đất, nhặt cả đồ lót gấp vào phía trong bộ quần áo dài đưa cho tôi. Tôi cầm bộ quần áo, kéo chiếc chăn mỏng anh mặc lên người tôi đi vào nhà vệ sinh. Từng bước đi xuống sàn nhà cũng đầy nhục nhã và tủi hổ. Mặc xong quần áo tôi nhìn mình trong gương, cuộc đời này tôi đã từng trải qua rất nhiều biến cố, từng bị cưỡng bức, từng bị làm nhục. Nhưng có lẽ giây phút này là giây phút nhục nhã nhất trong cuộc đời mình. Dẫu biết rằng bản thân bị gài bẫy nhưng lại không có cách nào nguỵ biện, chỉ biết cúi đầu ê chề. Ngay từ đầu khi bước chân vào mối quan hệ này, bước chân vào gia đình này tôi đã không xứng. Hạng người như tôi lừa lọc, dối trá, chà đạp lên tình cảm của từng người từng người một. Kết cục là tất cả đều tổn thương, lẽ ra tôi nên cắt đứt từ buổi tối hôm ấy, từ buổi tối mà bố mẹ chồng tôi biết chuyện thì tốt hơn. Thêm một ngày, hơn một ngày đến tận bây giờ thêm vết nhơ này càng khiến tôi hiểu ra vốn dĩ tôi và anh đi đến tận bây giờ là đã quá dài rồi. Tôi vỗ nước lên mặt, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhất để đi ra ngoài. Khi tôi vừa ra anh Quân cũng mặc xong quần áo, lúc này tôi thấy Khánh bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa lao vào túm cổ anh Quân, vung cho anh một nắm đấm rồi gằn lên:
– Anh đã làm gì cô ấy?
Bố mẹ chồng tôi thấy vậy thì lao đến can ngăn, mẹ chồng tôi vừa giữ tay Khánh vừa nói:
– Mày làm gì thế? Sao mày lại đánh anh trai mày? Người cần đánh là vợ mày kia kìa? Sao mày lại đánh anh trai mày hả?
Khánh nhìn bố mẹ chồng tôi, hai mắt đỏ ngầu vẫn không buông tay, giọng nói chất chứa một nỗi đau không thể giấu:
– Bố mẹ xuống nhà đi!
– Khánh! Mày điên rồi! Việc gì mày phải vì một đứa con gái mà đánh cả anh trai mình như vậy? Mày không thấy sao? Ngay từ đầu tao đã bảo rồi, mày không nghe tao, giờ mày thấy chưa?
– Con bảo bố mẹ đi xuống nhà đi!
– Tao không xuống, hôm nay tao phải làm cho ra nhẽ…
Thế nhưng mẹ chồng tôi còn chưa nói hết Khánh đã gầm lên:
– Chuyện của bọn con! Con bảo bố mẹ xuống nhà đi!
Trước kia tôi từng chứng kiến cảnh anh cãi lại bố mẹ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh và lý trí đến vậy. Hai mắt anh đỏ long sòng sọc, tay vẫn nắm thành quyền. Bố mẹ chồng tôi nhìn Khánh, cuối cùng buông tay ra, anh Quân cũng quay sang bố mẹ chồng tôi, bình tĩnh nói:
– Bố mẹ cứ xuống nhà đi. Con sẽ xuống nói chuyện sau.
Lúc này bố mẹ chồng tôi cũng mới miễn cưỡng đi ra ngoài. Anh Quân hít một hơi, ánh mắt hơi dừng lại ở tôi, sau đó nói với Khánh:
– Khánh! Anh và Vân thật sự chưa có gì cả…
Thế nhưng anh Quân còn chưa nói xong Khánh đã thô lỗ ngắt lời:
– Anh cũng đi ra ngoài đi! Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh lúc này. Đi ra đi!
Anh Quân có lẽ cũng hiểu tâm trạng của Khánh, không giải thích thêm nữa, cũng không hề nói gì lặng lẽ đi ra ngoài, khép cánh cửa lại để tôi và Khánh ở trong phòng cùng nhau. Khi tiếng bước chân đã khuất dần, chỉ còn hai chúng tôi đứng đối diện với nhau. Ánh mắt anh nhìn tôi thê lương, khổ sở, gương mặt u ám, trầm mặc.
Hai chúng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng Khánh mới cất lời, phá vỡ bầu không khí ấy:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn nghe em nói!
Muốn nghe tôi nói? Tất cả mọi người nói đều không quan trọng, tất cả sự việc đối với anh đều không có ý nghĩa gì, anh chỉ cần nghe tôi nói, anh chỉ cần tôi giải thích. Thế nhưng lúc này tôi thật sự mệt rồi, đằng nào cũng chia tay, đằng nào cũng phải thực hiện lời hứa với bố mẹ anh, tôi không còn muốn giải thích gì nữa. Sáng nay tôi đã từng nghĩ tối nay chúng tôi sẽ ăn gì, sẽ đi đâu, sẽ ở cạnh nhau trọn vẹn một ngày sau đó tôi sẽ làm thế nào để chia tay anh? Nhưng có lẽ giờ không còn cần nghĩ nữa rồi, cuối cùng cũng có một lý do để cắt phăng toàn bộ mối quan hệ của chúng tôi, chỉ là lý do thật đau đớn, nhục nhã và kinh tởm. Dẫu là cái bẫy hay không phải là cái bẫy thì chẳng phải một thời gian nữa cũng phải chia xa sao. Vậy thì buông tay luôn thôi! Giữa tôi và anh nhân duyên có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi cuối cùng tôi không đáp chỉ im lặng cúi đầu xuống. Một sự im lặng nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim, như từng lớp gió bão cuốn đi tất cả mọi thứ. Anh thấy tôi không nói, ánh mắt bỗng trở nên hoang mang rồi túm lấy tay tôi hỏi lại:
– Nói cho anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?
Tôi ngước lên nhìn anh, chỉ cảm thấy lồng ngực quặn thắt lại. Muốn oà lên khóc, muốn được anh ôm chặt nhưng lại không thể làm được chỉ tuyệt tình nói ra mấy chữ:
– Mọi chuyện như anh thấy cả rồi đấy. Tôi không có gì để giải thích cả!
Từng câu từng chữ rõ ràng, nhưng chính tai tôi lại ù đặc đi. Anh sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, dường như không kịp phản ứng lại với những gì tôi vừa nói gắt lên:
– Vân! Em đang nói cái gì đấy hả?
– Tôi nói tôi không có gì để giải thích cả, mọi chuyện đều như anh thấy.
– Em điên rồi sao? Em có hiểu mình đang nói gì không? Giải thích rõ ràng ngay cho anh, rốt cuộc là vì sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã gài bẫy em?
Đến giờ phút này, khi tôi đã nói ra những lời như vậy anh vẫn cố chấp không tin, vẫn muốn nghe một câu nguỵ biện. Tôi không dám nhìn vào mắt anh, chỉ sợ rằng một giây nữa tôi sẽ không kìm được, chỉ sợ rằng một giây nữa nước mắt lại lã chã rơi nên lạnh lùng đáp lại:
– Không ai gài bẫy tôi cả. Là tôi tự như thế, chỉ có tôi đi gài bẫy người khác chứ ai có thể gài bẫy tôi đây. Khánh! Anh cũng biết mà… tôi không yêu anh. Ngay từ đầu là tôi gài bẫy anh để đổi dự án chứ tôi chưa bao giờ yêu anh, trước kia chưa, bây giờ chưa, sau này cũng không bao giờ có thể yêu anh được.
– Em nói cái quái gì vậy?
– Tôi xin lỗi!
– Xin lỗi cái gì? Anh không cần em xin lỗi, anh cần em nói rõ ràng cho anh nghe!
– Tôi nói rất rõ ràng rồi. Tôi không yêu anh, người mà tôi luôn nhớ đến là anh trai anh, trước tôi không biết anh Quân là anh trai anh, nếu không người tôi gài bẫy sẽ là anh ấy chứ không phải anh.
Khi tôi nói đến câu này bỗng thấy sắc mặt Khánh tái nhợt lại. Trước kia tôi từng nghe anh nói như vậy, nay lại lấy những lời ấy ra để trực tiếp cắt phăng toàn bộ tình cảm của tôi và anh. Chiếc áo somi trên người anh còn dính nguyên bụi, mái tóc còn vương đầy những hạt mưa lất phất. Tôi không dám nhìn vào anh, tim đau đến không thể thở nổi. Mấy ngày này anh đã vất vả thế nào, vậy mà giờ đây anh lại đứng đây chứng kiến cảnh tàn nhẫn đau lòng này, còn phải nghe những lời này nữa. Anh gần như không bình tĩnh nổi túm lấy tay tôi nói lớn:
– Vân! Tôi cho em cơ hội để nói thật lần nữa, nói lại cho tôi nghe rốt cuộc là tại vì sao?
– Tôi nói rồi anh không hiểu sao? Tôi nói tôi không yêu anh, anh không hiểu à?
– Em bị điên rồi à? Em có biết tôi đã tìm ra kẻ đứng sau chuyện bị đánh của em không? Em đang nói cái gì em hiểu không hả?
– Tôi không quan tâm những chuyện ấy. Tôi chỉ thấy tôi mệt mỏi lắm rồi, sống giả tạo tôi mệt mỏi lắm rồi. Năm mười bảy tuổi tôi từng bị cưỡng bức, anh biết là ai đã kéo tôi ra khỏi nỗi ám ảnh đó không? Anh biết quyển sách tôi vẫn đọc là ai tặng tôi không? Anh biết suốt bao nhiêu năm nay người tôi nhớ đến, muốn cảm ơn là ai không? Anh biết vì sao tôi lại luôn giữ gìn quyển sách ấy, mỗi khi khó khăn, khổ sở gì tôi đều đọc nó không? Chắc anh cũng biết người tặng nó cho tôi là ai rồi đúng không? Chắc anh cũng biết bao nhiêu năm nay trong tâm trí tôi chỉ có duy nhất người ấy, dù chỉ là một mối tình đơn phương, dù tôi không xứng…
– Vân! Đủ rồi!
Nói đến đâu đưa tay lên túm chặt vai tôi, như muốn cố ôm tôi vào lòng, như muốn ra sức túm lấy tay tôi như muốn ngăn cản điều gì, như muốn ngăn cản lời tôi nói, như muốn ngăn cản nỗi sợ hãi mà anh giấu trong tim lần nữa như van xin tôi:
– Vân! Đừng nói dối tôi nữa được không? Tôi không tin, có phải có chuyện gì khiến em phải làm thế này không? Có phải bố mẹ biết chuyện rồi ép em không? Nói cho tôi nghe được không? Nói ra tôi sẽ cùng em giải quyết! Chuyện của chúng ta, không phải mình em gánh vác, tôi sẽ cùng em gánh.
– Anh không tin hay anh không dám tin? Dù anh không có lý trí cũng biết không có bố mẹ nào làm ra đến mức này, chứng kiến cảnh này bố mẹ anh còn đau lòng gấp trăm ngàn lần người trong cuộc! Tôi nói thật vì sao anh không tin? Suốt hơn một năm nay cưới anh, tôi đều phải nhìn sắc mặt anh mà sống. Vì dự án của mẹ tôi tôi phải nhẫn nhịn, lẽ ra nếu biết anh Quân là con trai cả của tập đoàn Quân Khánh… sớm hơn thì đã khác rồi. Tôi chưa bao giờ quên anh ấy, chuyện ngày hôm nay cũng là tôi tự nguyện, cũng là tôi không kiểm soát nổi bản thân mình.
– Đủ rồi! Đừng nói nữa! Em điên rồi, em không tỉnh táo thì đừng nói gì nữa cả.
Khánh gần như quát lên với tôi. Ánh mắt anh hằn lên nỗi đau đớn. Đôi mắt đỏ ngầu, khổ sở, tia hi vọng le lói như sắp vụt tắt. Tôi nhìn anh nếu có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đau đớn ấy, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt, còn hơn sau này bị ngàn vạn dao đâm cuối cùng bình tĩnh, kiên quyết mà nói:
– Khánh! Chúng ly hôn đi!
– Đừng nói gì nữa cả! Tôi không muốn nghe.
– Chúng ta ly hôn đi! Tôi mệt mỏi lắm rồi, đủ rồi! Tôi không muốn ở cạnh anh nhưng tâm trí lại chỉ đặt lên người khác. Tôi không quên được anh ấy, xin anh buông tha cho tôi. Tôi và anh cũng chẳng có gì cả, không con cái, không có bất cứ thứ gì để ràng buộc, anh cũng nên đi tìm người có thể sinh con cho anh, xứng đáng với anh hơn. Tôi không thể sống mãi với cuộc hôn nhân thế này. Tôi và anh đều không yêu nhau, buông tha cho nhau, tôi không thể nào chịu nổi nữa rồi, tôi mệt mỏi lắm.
– Tôi bảo cô đừng nói nữa! Câm mồm đi.
– Đừng cố chấp nữa, Khánh, anh thừa hiểu mà, tôi mệt mỏi rồi, buông tay cho tôi. Nhìn thấy quyển sách tôi luôn giữ gìn anh vẫn không chịu hiểu sao? Nhìn thấy cảnh này anh cũng vẫn không chấp nhận sao? Nếu làm cho anh hiểu nhầm điều gì thì cho tôi xin lỗi. Xin lỗi anh!
Ba chữ xin lỗi anh khiến Khánh gần không thể nói thêm lời nào, ánh mắt bỗng như mặt biển đêm không chút ánh sáng. Tay anh đang níu tay tôi bỗng trượt dài rồi buông xuống không trung. Trong mắt anh không còn là sự thất vọng mà còn cả sự tuyệt vọng. Anh sững người lại, khoé môi mấp máy định nói gì nhưng rồi cũng không thể nói nổi lặng yên nhìn tôi. Rất lâu sau anh mới có thể mở lời, giọng nói khàn đặc lại:
– Vậy còn tôi thì sao? Đối với cô suốt một năm nay tôi là gì? Cô chưa từng quên anh ấy, còn tôi thì đáng để quên đúng không? Món quà anh ấy tặng cô giữ gìn bao nhiêu năm, khổ sở, bất hạnh cô đều mở ra đọc, còn món quà tôi tặng đến ngay cả nhìn lại cô cũng không thèm nhìn đúng không?
Tôi không hiểu Khánh đang nói gì, chỉ là thấy dường như anh đang rơi vào một nỗi đau cùng cực, nỗi đau đớn khủng khiếp và tàn nhẫn vô cùng. Nhưng anh đã nói như vậy tôi vẫn phải tiếp lại lời anh, gật đầu đáp:
– Phải! Anh không đáng để tôi nhìn lại! Tất cả mọi thứ của anh tôi đều không hề thấy đáng để tôi giữ gìn!
Câu nói cuối cùng có lẽ man rợ đến mức Khánh gần như bất động. Giống như tôi đã trực tiếp triệt tiêu toàn bộ hi vọng, triệt tiêu tất cả ánh sáng trong cuộc đời anh! Giống như đây là sự đả kích kinh khủng nhất, tuyệt tình nhất. Cả thế giới như im lặng trong phút chốc. Anh nhìn tôi rất lâu rồi gật đầu, giọng bình thản mà tôi tưởng như có ngàn nỗi đau đớn trong đó:
– Được! Chúng ta ly hôn!
Khi Khánh rời đi, tôi cũng không dám đứng trong phòng thêm một giây nào nữa. Ngày hôm nay với tôi đã đau đớn rồi. Xuống dưới nhà tôi không thấy Khánh đâu, chỉ thấy tiếng bố chồng tôi quát lên với anh Quân:
– Vậy mày giải thích đi, giải thích xem bức ảnh này là thế nào?
Tôi đứng trên cầu thang, khoảng cách không quá xa nhưng vẫn nhìn thấy bức ảnh trên mặt sàn bỗng khựng lại. Là bức ảnh anh Quân đỡ tôi ở viện ngày tôi phát hiện ra anh là người bác sĩ năm ấy, bức ảnh được chụp bằng điện thoại, và dường như chụp rất vội nên không rõ nét. Tâm trí tôi lúc này cũng rối bời, nhưng đầu bỗng như bị gõ một cái rất mạnh. Hôm ấy chỉ có Dung ở đó, chỉ có cô ấy chứng kiến tất thảy mọi chuyện! Dung! Dường như tôi đã kịp lờ mờ hiểu ra… cái bẫy này do ai đứng sau rồi. Chỉ là giờ đầu óc rối bời không thể nào nghĩ thêm được gì nữa.
Thấy tôi, bố mẹ chồng tôi cũng ngừng chửi bới, ánh mắt lạnh nhạt liếc tôi, khinh bỉ và chán nản cực độ, giống như chẳng còn gì để nói nữa, giống như việc ép tôi chia tay là điều hoàn toàn đúng đắn. Tôi cúi gằm mặt chào một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài. Ban nãy tôi thấy mái tóc Khánh có những giọt mưa bụi, hoá ra ngoài trời mưa thật. Khi ra đến đường, ánh đèn đường đã sáng trưng. Những giọt mưa lất phất bay trên mái tóc tôi, bay trên cả lớp áo và cả gương mặt. Tôi mặc kệ mưa rơi, khi ra khỏi căn nhà ấy đã không thể nào cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Tôi không biết mình đã đi dưới trời mưa ấy bao lâu, cuối cùng khi không đi nổi nữa tôi đã ngồi gục xuống vệ đường. Mưa ướt đẫm! Tôi ngồi bó gối lặng lẽ nhìn từng giọt mưa. Dẫu biết kết cục này là trọn vẹn cho tất cả cớ sao lại đau đớn như vậy? Tôi có lỗi nhưng anh có lỗi gì cơ chứ. Tại sao chỉ là chia tay thôi lại khốn khổ đến vậy? Rõ ràng rằng tôi tự mình muốn như vậy, nhưng giờ đây không thể kìm nén nổi nỗi đau trong lòng. Ánh mắt cuối cùng anh nhìn tôi khi rời đi đau đớn đến tuyệt vọng. Mấy giọt mưa lất phất rơi trên mái đầu tôi, tôi ngẩng mặt lên cuối cùng cũng thấy nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ mặn đắng. Lồng ngực tôi như có ai bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi. Đau, hóa ra là đau như vậy… Cơn đau từ sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên, đau đến tuyệt vọng. Tôi đã chẳng còn gì cả, tình yêu, con cái, tất cả và tất cả đều đã chấm dứt! Xin lỗi anh! Lời xin lỗi thay cho tất cả. Xin lỗi anh, là tôi nợ anh. Giá như tất cả đều là giấc mơ, chỉ cần tỉnh lại là tất cả sẽ như trước không có gì thay đổi. Nhưng tôi không thể tự gạt mình, gạt người, kết thúc rồi! Mọi thứ đã đi đúng quỹ đạo rồi!
Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà, lúc mẹ nuôi tôi mở cửa ra nhìn tôi như vậy thì vô cùng sửng sốt lao ra luống cuống hỏi:
– Con ơi! Sao vậy? Có chuyện gì vậy con?
Tôi nhìn mẹ bình tĩnh nói:
– Con không sao, mẹ, con ngủ một lát.
Mẹ tôi thấy vậy cũng không biết hỏi gì nữa lặng lẽ nhìn tôi ướt nhoẹt đi vào phòng. Tắm xong rồi leo lên giường nằm nhưng không sao ngủ nổi cứ trân trân nhìn lên trần nhà. Cứ nghĩ đến ánh mắt Khánh lúc rời đi tôi không sao có thể ngủ nổi. Đến sáng hôm sau dậy mắt cũng sưng húp lại, tinh thần suy sụp và kiệt quệ vô cùng.
Buổi ấy cái Nguyệt sang nhà tôi, không cần tôi kể thì nó cũng đoán được có chuyện gì. Đến khi nó hỏi tôi đã không kìm được nữa oà khóc kể với nó, bao nhiêu ấm ứcc bao nhiêu tủi nhục đều kể ra. Nó nghe xong lặng người đi, rất lâu sau mới ôm tôi vỗ vỗ lên vai bảo:
– Được rồi, khóc chán đi, khóc chán rồi bình tĩnh lại.
Tôi thấy nó nói như vậy cũng để mặc cho tôi khóc, đến khi lòng nhẹ đi tôi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra. Cái Nguyệt đưa cho tôi cốc nước sau đó mới nói:
– Chuyện mày lựa chọn ra sao tao không có quyền can thiệp, mặc dù tao thấy sự lựa chọn này đối với anh Khánh mà nói nó quá tuyệt tình. Nhưng thôi tao cũng hiểu… chỉ là với anh Khánh thì thôi nhưng với mọi người thì chuyện mày bị người ta gài bẫy chắc chắn phải làm sáng tỏ ra. Không thể để người ta nghĩ ép mày đi như vậy là rất đáng!
Thực ra dù rất đau đớn, thực ra cách thức này khiến tôi có thể chia tay Khánh dễ dàng nhưng đêm qua quả thực tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Với Khánh thì không nói, nhưng với bố mẹ chồng tôi tôi không cam tâm để họ hiểu nhầm mình đến mức này. Tôi vá trinh, tôi lừa dối họ nhưng tôi yêu Khánh là thật, tôi không làm ra những chuyện bại hoại thanh danh như vậy nên chuyện này chắc chắn tôi phải làm rõ trắng đen, để kể cả có ra đi, có rời xa Hà Nội, có đến bất cứ đâu tôi cũng đi đường hoàng, không ngẩng cao đầu thì cũng không cúi gằm mặt mà đi. Thấy tôi nói như vậy cái Nguyệt cũng gật gật đầu:
– Mày nghĩ thế là tốt! Kể cả lúc hoảng loạn, sợ hãi nhất cũng không được phép để kẻ hại mình được đắc ý.
– Ừ! Phải trả lại cả danh dự cho bản thân chứ.
– Vậy mày đã nghĩ ra ai đứng sau chưa?
– Lờ mờ đoán được ra, nhưng chưa có bằng chứng rõ ràng.
Ngày hôm qua khi mẹ đẻ tôi gọi cho tôi có nhắc đến đứa con gái của bố đẻ tôi tôi đã bắt đầu lấn cấn nhưng vì lúc ấy quá bận nên tôi không có thời gian để nghĩ ra. Nguyễn Phương Dung! Con gái của bố đẻ tôi, trùng hợp làm sao người yêu anh Quân cũng tên Dung, cũng bằng tuổi tôi. Và hơn hết ngày hôm qua khi tôi rời đi đã nhìn thấy bức ảnh gây hiểu nhầm của tôi và anh Quân. Duy nhất chỉ có Dung chứng kiến cảnh ấy, ngoài cô ta ra không hề có ai cả. Trước kia tôi không nghĩ đến bởi tôi cho rằng cô ta không có động lực gì để hại tôi. Thế nhưng xâu chuỗi lại tất cả mọi, nếu người yêu anh Quân đúng là con gái của bố đẻ tôi… thì tôi cũng dần cảm thấy mình hiểu ra một số chuyện.
Sau khi kể tất cả mọi chuyện với cái Nguyệt, cuối cùng tôi cũng gạt tất cả mọi nỗi đau trong lòng cùng cái Nguyệt đi tìm mẹ đẻ tôi. Muốn biết Dung có phải con gái bố đẻ tôi không, có phải là đứa con gái ấy không thì chỉ duy nhất mẹ tôi mới trả lời được. Thế nhưng trước khi đi tìm mẹ ruột tôi tôi bảo với cái Nguyệt muốn vào viện trước đã. Trước tiên khi chưa biết có thể có bằng chứng xác thực về việc ai hại tôi thì tôi cần chứng minh tôi trong sạch trước. Làm xong tất cả những xét nghiệm cần thiết đến mười giờ tôi cũng nhận được kết quả. Trong người tôi có một nồng độ thuốc an thần, trong âm đạo cũng không có tinh dịch hoặc dấu vết của việc quan hệ tình dục, thậm chí cái Nguyệt còn bảo tôi làm thử lại cả xét nghiệm beta cho chắc vì sợ nhỡ sau khi chuyển phôi nhỡ đậu thai chậm, đậu muộn mà bị tiêm phải thuốc an thần sẽ ảnh hưởng đến tôi nên tôi vẫn làm luôn. Mặc dù cũng biết không có thai rồi nhưng tôi vẫn nghe lời nó xét nghiệm lại, chỉ là kết quả beta vẫn là 0,5 không hề có thai thật, sau đợt thụ tinh tôi và Khánh lại không quan hệ vì anh muốn tôi nghỉ ngơi nên kết quả này tôi không bất ngờ cũng không có gì là thất vọng chỉ là tôi càng hiểu lúc này tôi phải làm thế nào rồi. Lúc nhận kết quả, tôi cứ nhìn trân trân vào ba tờ giấy đóng dấu đỏ của bệnh viện lớn ở Hà Nội. Ít nhất tôi cũng hiểu… tôi chưa làm gì để có lỗi với Khánh về thể xác trong thời điểm này!
Tôi và cái Nguyệt đến nhà mẹ đẻ tôi vào buổi trưa. Sáng tôi đã gọi điện cho bà trước rồi, hôm qua chờ mãi không thấy tôi đến nên tối muộn bà đã về Bắc Giang. Lúc đến tôi mới biết mẹ tôi ở một mình có cửa hàng tạp hoá cũng khá lớn và khang trang. Nhìn thấy tôi với đôi mắt sưng húp mẹ tôi cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng mẹ không hỏi gì khác chỉ lấy cho chúng tôi mấy chai nước suối rồi dẫn vào trong phòng khách nói chuyện.
Trước kia vì ám ảnh những chuyện cũ nên tôi cũng ít chủ động gọi cho mẹ trước, lần này chắc cũng đoán ra tôi có việc nhưng vẫn chờ tôi nói trước. Tôi hít một hơi, có lẽ do khóc nhiều nên giọng vẫn hơi lạc đi:
– Mẹ! Mẹ biết gì về vợ và con gái của bố con, có thể kể cho con nghe được không? Hoặc mẹ kể tất tần tật những gì mẹ muốn kể cho con nghe.
Mẹ tôi nghe vậy uống ngụm nước rồi đáp lại:
– Bà ta bằng tuổi mẹ, tên là Liên người trên thủ đô. Năm xưa mẹ và bố con yêu nhau mấy năm đến khi ông ta lên Hà Nội được mấy tháng thì về lừa mẹ bán cái mảnh đất ở gần nhà bà Tuyết và cả mảnh ruộng chỗ bà Tám mà ngoại con để cho mẹ với lý do để lập nghiệp làm ăn. Mảnh đất đó ở gần đường cái, hồi ấy bán cũng được giá, có bao nhiêu tiền mẹ đưa cho ông ta cả. Thế mà mấy tháng sau khi mẹ báo tin có bầu, ngoại con muốn cưới thì ông ta huỷ luôn liên lạc với mẹ, bặt vô âm tín không hề có ý có trách nhiệm. Mẹ vác cái bụng bầu lên Hà Nội đi tìm ông ta nhưng đến mới biết ông ta đã có người khác, người ta cũng mang thai con của ông ta, còn bị người đàn bà ấy sỉ nhục ngay giữa đường. Ông ta không nhận mẹ, đến ngay cả bào thai là máu mủ ruột thịt cũng không nhận, tiền bạc không trả một xu, còn vung tay đánh mẹ trước mặt mụ đàn bà kia, đuổi mẹ đi như một con chó. Con đàn bà kia còn khốn nạn hơn, thuê người đánh mẹ đến tận khi mẹ bắt xe về quê, đánh tưởng chừng như sẩy thai đến nơi may sao số con vẫn lớn, mệnh vẫn cao nên vẫn ở trong bụng mẹ đủ tháng đủ ngày. Mẹ đem lòng thù hận ấy mà sống, lúc ấy rất ngu ngốc cứ nghĩ đứa con trong bụng mình là máu mủ ruột thịt của ông ta nên mới ghẻ lạnh con như vậy. Bán đất, bán ruộng đi rồi mẹ và ngoại chẳng biết phải làm gì để sống, ngoại con lại phải ra nhà bà Tám làm thuê trong khi mảnh đất ấy lẽ ra của ngoại. Sau này mẹ chán đời đâm vào cờ bạc, không những bán vườn tược còn suýt bán ngôi nhà của ngoại con. Nói mấy chuyện này ra nhục nhã lắm cũng biết rất đáng khinh chỉ là nói để con hiểu chứ không mong con tha thứ.
Mẹ tôi nói đến đây thì ngừng lại, một lúc sau mới nói tiếp:
– Thật ra có hồi mẹ đẻ xong hận lắm, hận đến mức định lập cả kế hoạch trả thù nhưng bản thân vô dụng, thân cô thế cô nên chỉ điều tra được chút thông tin thì cũng chẳng làm gì được. Sau này bà ta đẻ con, bố con làm ăn càng ngày càng phất lên, gia đình càng có quyền có thế mẹ càng không thể làm gì khác nữa. Đứa con gái ấy bằng tuổi con, nghe nói mang thai cùng thời điểm gần gần nhau nhưng vì sinh non nên nó sinh trước con tháng rưỡi. Nó tên là Nguyễn Phương Dung, mẹ nó tên là Hà Thị Tuyết Liên.
Tôi nghe mẹ nói đến đây tôi cũng mới mở máy ảnh ra. Trong máy ảnh của tôi có duy nhất đúng một bức ảnh tôi và Dung chụp chung cùng mẹ chồng tôi hồi Tết, tôi vừa đưa cho mẹ đẻ tôi vừa hỏi:
– Mẹ! Mẹ nhìn kỹ xem đây có phải con gái ruột của bố con không?
Mẹ tôi nhận lấy điện thoại, khi vừa nhìn mẹ đã bàng hoàng sửng sốt đáp lại:
– Là nó! Sao… sao con lại quen nó?
– Mẹ chắc chắn chứ?
– Mẹ chắc chắn! Năm con mười bảy tuổi mẹ con nó đã đến đây doạ nạt mẹ không phải một lần bà tận hai ba lần. Mẹ làm sao có thể quên mặt nó được? Hôm trước mà chẳng gặp nó ở viện phụ sản.
Mặc dù cũng đoán ra phần nào, nhưng khi nghe mẹ tôi nói tôi vẫn cảm thấy toàn thân như có luồng khí lạnh chạy qua. Đến giờ phút này không còn gì để bàn cãi nữa, đến cuối cùng tôi cũng dám chắc 100% tất cả mọi chuyện đều do một tay cô ta sắp xếp. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vì động lực nào khiến cô ta căm ghét tôi. Ngoài việc ghen tuông bẩn thỉu còn một lý do nữa: đó là tôi và cô ta là kẻ thù không đội trời chung! Càng xâu chuỗi càng khẳng định rõ ràng! Nhà của bố mẹ chồng tôi dù có mất điện cũng không phải dễ dàng ra vào được, người biết được nhà bố mẹ chồng tôi mất điện đâu thể là người ngoài, người dưng nước lã được! Tôi bỗng nhiên xuất hiện cùng anh Quân trong căn phòng ấy… ngoài cô ta ra không ai có khả năng làm được điều ấy! Tính toán rất chuẩn, mất điện thì làm sao soi được camera, nếu so với Vy cô ta còn thâm độc gấp trăm nghìn lần.
– Rốt cuộc vì sao con lại quen nó? Còn chụp ảnh thân thiết thế này? Nó rõ ràng biết con, nó đã từng nhìn thấy con rồi cơ mà?
Tôi nghe mẹ tôi hỏi cũng nhớ ra năm 17 tuổi cô ta có đến đây, cô ta ngồi trong xe có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi lại không hề nhìn thấy. Mà không biết thì khác gì tôi ngoài ánh sáng, cô ta trong bóng tối vậy. Vở kịch này diễn quá đỉnh. Đến giờ tôi cũng hiểu ra, ngoài cái bẫy ấy… đến ngay cả chuyện bố mẹ chồng tôi biết những chuyện kia cũng là do cô ta mà ra. Bảo sao khi ấy tôi đã rất thắc mắc, rốt cuộc thì làm sao bố mẹ chồng tôi lại nhắc đến anh Quân! Bảo sao bố mẹ chồng tôi lại biết rõ ngọn ngành mọi chuyện về tôi thế! Khá khen cho cô ta, chờ đợi bao lâu, điều tra bao lâu cũng đâm cho tôi một quả không thể ngóc lên nổi. Tôi nhìn mẹ tôi, rất lâu sau mới đáp lại được:
– Cô ta là bạn gái của anh trai chồng con.
Mẹ tôi thấy tôi nói đến đây, ánh mắt trở nên trầm mặc. Có lẽ bà cũng không ngờ có ngày này, oan gia ngõ hẹp mãi không dứt thế này, có lẽ bà cũng đoán được một số chuyện rồi. Tôi cũng không muốn mẹ phải nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng cũng lảng sang chuyện khác:
– Mà mẹ bảo có đồ gì đưa cho con ạ?
Mẹ tôi đứng lên, đi vào tủ lấy ra một hộp quà khá lớn nhưng đã bị bóc nham nhở, một ít giấy tờ rồi bảo:
– Đây là hộp quà cô Hà gửi cho mẹ, là hộp quà mà cậu công an huyện lần trước đưa cho con, còn đây là sổ tiết kiệm của ngoại… có ba mươi triệu…
Tôi nhìn sổ tiết kiệm của ngoại, sống mũi cũng cay cay. Cả một cuộc đời dường như bà chỉ sống vì mẹ con tôi, ngay cả lúc chết cũng không được thanh thản. Cuốn sổ tiết kiệm để lại cho tôi, số tiền không phải là quá lớn nhưng lại là toàn bộ số tiền cuộc đời ngoại chắt chiu để lại. Mẹ tôi cũng hơi ngoảnh mặt giọng nghẹn ngào:
– Món quà của cậu công an huyện… chắc cũng không còn vẹn nguyên nữa. Lần trước hai đứa nhà cô Hà nghịch… mẹ cũng dán lại rồi nhưng cũng không được như cũ. Đợt ấy hình như cậu ấy còn bị lão Phú thuê người chém nên… nằm viện một thời gian.
Suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy sự hiện diện của món quà này. Lớp vỏ đã bạc sờn tơi tả theo năm tháng thời gian. Tôi từ từ kéo bên trong ra, hoá ra là một quả cầu tuyết. Chỉ là phần đế hình như đã từng bị gãy ra còn có vết dán lại của keo dán. Bên trong quả cầu tuyết là một đôi nam nữ, cô gái mặc chiếc áo choàng dài, đeo khăn đỏ, chàng trai mặc đội chiếc mũ màu xanh. Khi nhìn thấy quả cầu tuyết tôi bỗng thấy tim mình đập nhanh một nhịp, hồi nhỏ tôi đã vô cùng ước ao có một quả cầu tuyết, đó là món quà tôi từng được nhìn thấy của người bạn giàu có nhất trong lớp cấp hai của mình. Trước kia ngoại cũng từng hứa với tôi sau này nếu như tôi đỗ đại học món quà đầu tiên ngoại tặng tôi là một quả cầu tuyết. Sao… người đàn ông đó biết cả ước mơ nhỏ nhoi này? Tôi lặng lẽ nhìn rất lâu, hình như đây là một quả cầu tuyết được đặt đặc biệt chứ không phải loại mua ngoài chợ, bên dưới đế còn có ghi hai chữ Khánh Vân, khắc vô cùng tinh xảo. Khi thấy hai chữ Khánh Vân… tôi bất giác nhìn xuống dây chuyền mà Khánh tặng tôi cũng khắc hai chữ KV. KV là Khánh Vân, Khánh Vân là tên tôi cũng là tên của anh và tôi ghép lại. Đột nhiên… đầu óc tôi bỗng trở nên mơ hồ khẽ lắc đầu. Không thể là anh được, không thể nào. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy mẹ tôi đã nói với tôi:
– Cô Hà nói với mẹ… hồi Tôm Tép nghịch quả cầu này… cô ấy phát hiện ra dưới đáy có một nút nhỏ. Mở nút ấy ra có một bức thư trong đó. Mẹ không đọc, nhưng cô Hà hình như có biết nội dung, cũng đã nhét bức thư lại vào đó.
Tôi nâng quả cầu tuyết lên, quả thực dưới đáy còn một cái nút nhỏ, khi kéo nút ra bên trong trong phát hiện một mẩu giấy được gấp tròn lại đút trong đó. Tôi khẽ lôi mẩu giấy ra, theo năm tháng thời gian mẩu giấy đã hoen ố, dòng chữ cũng có chữ còn chữ mất, tôi gần như không đọc được hết chữ, chỉ đọc được mấy dòng cuối cùng
“Vân! Cô gái nhỏ xinh đẹp và mạnh mẽ.
Anh tin rằng em sẽ đủ bản lĩnh vượt qua tất cả mọi chuyện, sẽ ngẩng thật cao đầu để sống, sẽ sống một cuộc đời thật cao đẹp, một cuộc đời không bao giờ là uổng phí.
Hãy gọi cho anh nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào. Anh sẽ luôn ở đây chờ em. Số điện thoại của anh 09xxxxxxxx”
Tất cả mọi thứ ngay lập tức như dừng lại… toàn bộ thời gian, không gian cũng như ngưng lại trong giây phút này, còn tôi hoàn toàn bất động không nhúc nhích nổi. Số điện thoại cuối cùng… là số điện thoại của Khánh! Giống như có ai đó vừa túm lấy tôi, ném thẳng xuống tầng sâu nhất của địa ngục. Không bao giờ cũng chưa bao giờ tôi dám tin người đàn ông năm ấy, cởi bỏ chiếc áo quân phục mặc lên người tôi là Khánh. Dẫu đã từng có cảm giác quen thuộc, dẫu đã từng nghĩ đến nhưng vẫn chưa bao giờ dám tin rằng đó là sự thật. Bởi tôi luôn cho rằng trên đời này nhân duyên không thể trùng hợp đến vậy chẳng thể ngờ rằng nhân duyên của tôi và anh lại xảy ra trong chính cuộc đời bất hạnh này. Tôi cầm quả cầu tuyết, bỗng thấy mình run lên bần bật, nhớ đến câu nói của anh khi nhắc đến món quà bị vứt bỏ, ánh mắt như bị đả kích và tuyệt vọng… cuối cùng tôi cũng hiểu ra bản thân đã thật sự man rợ thế nào. Hoá ra tôi thực sự man rợ đến mức ấy, tôi nắm rõ điểm yếu của anh mà không hề biết, cắt phăng hết hi vọng, không cho anh thở dù là một hơi. Tôi đã thực sự tuyệt tình và tàn nhẫn đến mức như vậy. Một số điện thoại đã dùng cả sáu năm nay, một số điện thoại như chờ đợi tôi không hề thay đổi, một số điện thoại cách xa sáu năm, giống như cách cả một khoảng không gian và thời gian, vượt qua trăm sông ngàn núi như trong chuyện cổ, dù có trăm ngàn chuyện xảy ra vẫn luôn ở đó chờ đợi tôi gọi.
Không thể ngờ rằng người đó lại là anh! Tất cả những gì đẹp đẽ, đều đã bị chính bản thân tôi xé nát thành từng mảnh vụn. Tuyệt nhiên không nghĩ đến, mà không là không dám nghĩ đến thì đúng hơn. Không một ai nói gì cả, chỉ có mình tôi nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân mình. Rất chậm rãi, rất nặng nề, từng hồi từng hồi, sau đó là nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng rồi lớn dần, chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim thì vỡ tung ra. Cuối cùng tôi không kìm nổi nữa, khóc nức nở trước mặt cả mẹ tôi, cả Nguyệt.
Tại sao đến giờ phút này tôi mới biết là anh? Tại sao lại là ở giây phút khốn khổ, tuyệt vọng và bất hạnh này? Tại sao cuộc đời này ngang trái và cay đắng đến mức này, tại sao số phận lại trớ trêu đến thế? Tại sao anh lại yêu tôi nhiều đến thế? Tại sao lại chờ đợi tôi cả một quãng thời gian đằng đẵng. Tại sao lại là anh cơ chứ? Anh chưa từng nói gì, chưa từng thừa nhận bất cứ điều gì với tôi. Rốt cuộc tại sao? Từ đầu đến cuối tôi đã rất cố gắng kiên cường, từ đầu đến cuối dù trải qua cả vạn kiếp nạn tôi cũng mạnh mẽ vượt qua nhưng giờ tôi lại như rơi xuống vực sâu thăm thẳm khi biết người năm xưa cứu tôi là anh. Người đàn ông bao dung, vị tha khi nghe tôi nói tôi từng bị cưỡng bức. Hoá ra là bởi anh đã biết tôi suốt sáu năm nay rồi. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tất cả rồi, anh gặp tôi trước, tôi không phải bản sao của Vy, tôi hiểu rồi, chỉ là muộn màng đến mức không còn đường lui nữa. Xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều. Đời này tôi nợ anh, vĩnh viễn không bao giờ trả nổi.
Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lâu, giống như ngày ngoại mất, tôi đã khóc cạn kiệt sức lực. Cuối cùng đến tận năm giờ chiều tôi và Nguyệt mới đi taxi lên Hà Nội. Ngồi trên xe tôi nhìn sang hai bên đường, không khóc nữa nhưng mắt đã sưng húp, tay vẫn ôm khư khư quả cầu tuyết ấy như giữ món quà quý báu nhất trong cuộc đời mình. Anh chưa một lần nói yêu tôi, nhưng giờ tôi không cần một lời nói nào, không cần bất cứ lời sáo rỗng nào cũng đủ cảm nhận tình yêu ấy sâu nặng và tha thiết đến mức nào. Tất cả mọi chuyện anh đã làm cho tôi… bấy nhiêu thôi tôi cũng tự nhận ra rồi. Nhưng muộn rồi! Nhận ra cũng muộn quá rồi.
Khi lên đến Hà Nội trời cũng tối muộn, cái Nguyệt thấy tâm trạng tôi tệ như vậy thì rủ tôi ra bờ Hồ ăn kem chanh. Tôi và nó ngồi cạnh nhau trên ghế đá vị kem chanh tan ra trong miệng càng khiến tôi nhớ đến anh nhiều hơn, đúng là ở cạnh nhau cả một năm, bầu trời nào cũng khiến tôi nghĩ đến anh. Nhưng khóc đã đủ tôi cũng không muốn suy sụp nữa nên bảo với nó:
– Có chuyện gì vui vui không, kể cho đỡ nặng nề đi nào. Không muốn cứ khóc mãi thế này đâu.
Nó nhìn tôi đáp lại:
– Cuộc đời tao với mày thì có chuyện gì vui được chứ? Mà tự dưng tao lại nghĩ đến chuyện này Vân ạ. Bố đẻ mày là bố của cả mày và con Dung, giàu khú khụ như vậy chắc nhận mày cũng sẽ chia tài sản cho mày không kém đâu…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!