Đêm tôi và cái Nguyệt về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Thế nhưng vẫn như hôm qua tôi không thể ngủ ngon được. Trong giấc mơ chập chờn vẫn nhớ đến năm tháng kinh hoàng ấy, năm tháng tôi từng bị cưỡng bức. Chỉ có điều sâu thẳm trong đó là nỗi đau đớn, dằn vặt khôn nguôi khi tôi đã tuyệt tình với Khánh, khi tôi đã không nhận ra anh, khi tôi đã phủ nhận tất cả những thứ anh làm cho tôi cả sáu năm trước và sáu năm sau.
Nhưng dù có thế, dù có khổ đau cỡ nào thì tôi vẫn phải tiếp tục sống. Nhất là lúc này đây tôi biết tôi sắp phải rời xa nơi này, sắp phải rời xa Hà Nội, rời xa tất cả những kỉ niệm và ký ức thân thương tôi càng cần phải sống cho tử tế để ngẩng cao đầu mà đi. Nếu không thể chết đi thì chỉ còn cách sống cho ra sống mà thôi.
Sáng hôm sau, cái Nguyệt đi ra ngoài từ sáng sớm mua ít đồ cần thiết còn tôi cũng chuẩn bị đến tìm Dung. Mẹ tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho tôi và Thỏ, mấy ngày nay tôi đến một hạt cơm tử tế cũng không nuốt nổi. Thế nên giờ dù nhai phở như nhai rơm tôi vẫn cố ăn một chút vào. Lúc đang ăn mẹ bảo với tôi:
– Bố con chắc sang tuần là thay thận rồi. Anh Khang gọi cho mẹ rồi, đầu tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật.
Tôi nhìn bát bún khẽ gật đầu, trong lòng cũng cảm dễ chịu hơn rất nhiều. Trước khi phải đi, trước khi phải rời xa nơi này điều tôi mong là bố được phẫu thuật, sức khoẻ trở lại bình thường, được về nhà không cần lấy viện làm nhà, tôi mong mẹ làm xong được dự án, công ty thịnh vượng như năm xưa, mong Thỏ khoẻ mạnh bình an, mong cái Nguyệt sẽ tìm được một chỗ dựa cho riêng mình. Chỉ vậy thôi! Mẹ tôi ăn xong như sực nhớ ra điều gì quay sang nói với tôi:
– À hôm trước con có hỏi mẹ về đoạn clip… Vân! Mẹ nhớ ra rồi con ạ, hôm trước điện thoại mẹ hỏng có nhờ thư ký mang đi sửa… tự dưng nghĩ lại có khi nào cô ta khôi phục được không? Căn bản máy đó của mẹ chỉ để liên lạc với người thân, không có bí mật gì trong đó nên mẹ cũng không để ý. Hôm trước thấy con hỏi vậy mẹ chứ lấn cấn mãi.
– Thư ký của mẹ là người thế nào vậy mẹ?
– Làm cho mẹ vài năm nay rồi, nhưng mẹ cảm thấy dạo này cô ta rất khác, nhất là từ hôm con hỏi mẹ để ý cô ta có rất nhiều tiền mua quần áo, túi xách hàng hiệu, trong khi gia cảnh bình thường, tiền lương tuy có được tăng nhưng không thể mua được vài cái túi xách mấy chục triệu như thế được. Chỉ có điều dù làm cách nào mẹ cũng không thể điều tra ra là ai đứng sau vụ này.
Nghe vậy tôi cũng ra thư ký của mẹ tôi kiểu gì cũng đã bị mua chuộc. Mà người mua chuộc là ai thì cũng đoán ra cả rồi. Đời mà! Dù có làm cho mẹ năm bảy năm thì chắc gì đã trung thành tuyệt đối, đến người thân máu mủ ruột thịt còn phản bội nhau vì tiền, vì lợi ích cá nhân huống chi đây chỉ là một cô thư ký đầy tham vọng. Nhưng chuyện này suy cho cùng đến giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, mẹ tôi cũng đã nghi ngờ ắt hẳn sớm muộn thì cũng sẽ cho nghỉ việc. Người không dùng được thì tốt nhất không dùng nữa.
Ăn sáng xong mẹ tôi đưa Thỏ đi học thì cái Nguyệt cũng về. Tôi phần nó bát phở, nó ăn xong thì đưa cho tôi cái kẹp tóc rồi bảo:
– Kẹp vào cho xinh! Kiểu méo gì cũng phải xinh hơn nó mới được, đau khổ cỡ nào thì cũng phải đẹp, đẹp đã kéo lại được mấy phần điểm rồi. Xong vào trang điểm rồi tao đi cùng mày.
Tôi nghe cái Nguyệt nói thì bật cười, giữa lúc lòng dạ như bão giông có một người ở cạnh như chỗ dựa tinh thần mới thấy đáng quý làm sao. Chuẩn bị xong tôi và cái Nguyệt bắt xe sang tập đoàn Hùng Thịnh. Khi vừa đến nơi tôi đưa điện thoại cho cái Nguyệt rồi đi vào. Lúc đứng dưới sảnh ngước mắt lên nhìn, cả một cơ ngơi to lớn, hùng mạnh, có lẽ chỉ kém Quân Khánh vài phần mà thôi. Nghĩ đến đây, tôi bất giác chua xót nhớ lại tháng ngày khốn khó tuổi thơ, không dám tin rằng mình lại là con gái ruột của một vị đại gia. Trong khi Dung sống một cuộc đời của một tiểu thư quyền quý giàu sang còn tôi thì chỉ là loại khố rách áo ôm, đã vậy đến ngay cả một cuộc sống bình thường cô ta cũng không để tôi yên. Trước kia không nghĩ đến nhưng giờ thật sự không hề cam tâm.
Khi vào đến sảnh bảo vệ ngăn tôi lại để xem giấy tờ tuỳ thân rồi mới gọi cho thư ký để người ta báo với Dung một câu. Tôi không có số cô ta, thật ra nếu gọi cho anh Quân xin thì sẽ xin được thôi, thế nhưng tôi không muốn xin, tôi muốn đường hoàng đến đây, đến hẳn nơi này mà gặp.
Tôi đứng ở sảnh chờ một lúc thì Dung cũng xuống. Tìm đến đây ngay cả đây là tập đoàn của bố tôi, người bố mà cô ta vẫn nghĩ là bố chung của hai chúng tôi vậy mà mặt cô ta vẫn tỏ ra ngây thơ như chưa từng xảy ra chuyện gì nhìn tôi hỏi:
– Sao cậu lại đến tận đây tìm tớ? Có việc gì sao?
Một người làm ra ngần ấy chuyện, đứng ở một nơi thế này vẫn như thể vô tội khiến tôi kinh tởm vô cùng. Cô ta tỏ vẻ được chứ tôi thì không, thế nên tôi cũng chẳng muốn nể nang gì, giọng điệu dứt khoát mà mạnh mẽ:
– Tôi muốn gặp cô nói chuyện một lúc.
Thấy tôi thay đổi cách xưng hô ánh mắt cô ta khẽ sượt qua tôi một cách dè chừng rồi đáp lại:
– Giờ tớ lại có chút việc bận rồi, để lúc nào tớ rảnh tớ gọi cho cậu được không?
– Nếu cô không rảnh thì đứng đây nói, nhưng chắc cô cũng không muốn đứng đây nói chuyện đâu nhỉ, giờ cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, chuyện cũng rất dài, tôi sợ là chưa kịp nói hết chuyện bố sẽ xuống, nhìn thấy tôi biết đâu lại thành chuyện khác rồi?
Nghe tôi nhắc đến một chữ “bố” sắc mặt cô ta bỗng cứng ngắc lại. Đó là bố của tôi, trước kia tôi có thể phủ nhận nhưng giờ thì không, có nhắc đến cũng chẳng có gì phải ngại ngùng. Ở đây thi thoảng vẫn có người đi lại, cô ta lại là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn này, ắt hẳn cô ta cũng không muốn đứng đây tranh cãi với tôi nên cuối cùng bảo:
– Cậu muốn nói chuyện ở đâu?
– Tuỳ cô! Miễn là ngay bây giờ.
– Vậy xuống quán caffe bên cạnh.
Tôi không đáp mà đi theo cô ta, quán caffe giờ này rất vắng người, nghỉ trưa nhân viên cũng ăn cơm công ty nên gần như không có ai. Khi xuống cô ta chọn một bàn ở phía trong, chắc có lẽ cũng không muốn người khác nhận ra. Vừa ngồi xuống cô ta đã hỏi tôi:
– Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu gấp gáp tìm tớ có chuyện quan trọng lắm đúng không?
Tôi không tỏ vẻ được như cô ta, cũng phát ngán với bộ mặt giả tạo ấy nên nói luôn:
– Không cần phải giả vờ, cô thừa biết tôi đến tìm cô là có chuyện gì mà. Với người khác cô đóng kịch thế nào thì đóng, với tôi không cần phải làm như thế. Hôm nay tôi đến tìm cô cũng nói nhanh gọn lẹ tôi. Tôi biết tôi và cô là chị em cùng cha khác mẹ, cũng biết cô đã biết tôi từ lâu rồi nhưng đến hôm nay mới chính thức biết cô. Không ngờ tôi lại có cô chị em gái đáng đồng tiền bát gạo đến thế, sẵn sàng dùng tất cả mọi thủ đoạn để hại tôi thân bại danh liệt. Không biết phải nên vui hay nên buồn đây nhỉ?
– Vân nói gì vậy? Tớ không hiểu?
– Thôi, đến nước này đừng trưng ra cái bộ mặt giả tạo với tôi. Năm mười bảy tuổi cô từng cùng mẹ đến tìm mẹ con tôi, cô ngồi trong xe không nhìn thấy tôi chứ tôi thì cô chắc nhìn rõ ràng lắm rồi. Không phải một lần mà đến mấy lần cô cùng mẹ cô tìm đến mẹ tôi để doạ nạt, chắc hẳn cô cũng không đến mức chậm phát triển trí tuệ mà không nhớ được mặt tôi chứ nhỉ?
Bị tôi nói thẳng như vậy sắc mặt cô ta trở nên khó coi hơn nhưng vẫn mặt dày đến mức không thừa nhận mà vẫn ngây ngô hỏi:
– Cậu nói vậy là sao? Tớ thật sự không hiểu gì cả.
Người tôi cũng chẳng mang theo túi hay bất cứ vật dụng gì, đến điện thoại cũng chẳng mang theo nên bảo cô ta:
– Tôi đến cũng không phải để vạch mặt cô, kết cục này chẳng có gì phải hối tiếc nên không cần cảnh giác. Chuyện tôi sai thì tôi thừa nhận, nhưng với loại người như cô thì tôi cũng chẳng ngán gì nữa. Hôm nay tôi đến đây để thông báo cho cô biết tôi sẽ nhận bố. Bố là bố đẻ của tôi, chung huyết thống, chung dòng máu, bố lại có cả một cái cơ ngơi to thế này… cô bảo tôi nên được hưởng nửa tài sản hay hai phần ba thì hợp lý hơn.
Cô ta nhìn tôi, ngay giây phút tôi nhắc đến chuyện tranh giành tài sản, lại thấy tôi đi thân không mình không nên cô ta bắt đầu không còn cố giả tạo nổi nổi nhàn nhạt hỏi lại tôi:
– Nhận bố? Bố nào nhỉ?Truyện Việt
– Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Hùng Thịnh chắc cô biết chứ nhỉ?
Cô ta nhìn tôi, mỉa mai:
– Cô ảo tưởng à? Ai là bố của cô?
– Ai là bố của tôi thì mẹ con cô phải rõ nhất chứ nhỉ? Ông ấy đã từng tìm đến tôi, mang theo cả kết quả xét nghiệm ADN đến, Nguyễn Văn Hùng và Đỗ Khánh Vân có quan hệ huyết thống cha con. Ông ấy không phủ nhận cô phủ nhận thì có ích gì?
– Có quan hệ huyết thống thì sao? Có huyết thống thì làm được cái quái gì?
– Được chứ! Được rất nhiều chứ? Có huyết thống thì là cha con, được những gì, được hay không để pháp luật công nhận chứ cô có quyền gì mà nghĩ mình là đấng tối cao tự cho mình cái quyền bảo được hay không chắc? Cứ thử để tôi nhận bố xem thế nào rồi lúc ấy mới biết nhỉ?
Nghe đến đây, cô ta bỗng hằn học nhìn tôi, rồi gần như không kìm được gắt lên:
– Nhận? Nhận gì cái thứ như mày? Thứ con rơi con vãi như mày đáng để nhận sao? Loại con hoang như mày nghĩ xía được chút tài sản của gia đình tao chắc?
Ồ! Có lẽ đến giờ mới là lúc bộ mặt thật của Dung rơi xuống. Đến mức xưng cả mày tao luôn, vậy thì tôi cần quái gì phải lịch sự với con ranh con này thêm nữa. Tôi cười cười nhìn nó đáp lại:
– Mày tao luôn nhỉ? Thế để tao nói cho mày nghe bố đã từng năm lần bảy lượt đến tìm tao với mong muốn có trách nhiệm với tao. Trước kia tao từng nghĩ tao sẽ không nhận ông ấy đâu, vì ông ấy đã bỏ rơi tao suốt bao nhiêu năm nay. Kể cả mới đây nhất gặp ông ấy cũng mong tao cho ông ấy cơ hội được bù đắp cho tao… nhưng tao chưa dám mở lòng để nhận. Có điều sau bao việc mày làm thì tao nghĩ lại rồi, tao cũng sẵn sàng nhận bố rồi. Phải nhận chứ, nhận còn được chia tài sản, mà biết đâu bố thấy có lỗi với tao lại chia tao phần hơn thì sao nhỉ?
Khi tôi vừa dứt lời nó đã gần như không kìm nổi tức giận, gân trên trán giật liên hồi rít lên:
– Mày dám?
– Dám chứ? Giờ tao chẳng còn gì, tao cũng mất tất cả rồi, thân bại danh liệt, đến thanh danh cũng không còn, là cái loại đường cùng rồi. Nói cho mày nghe, tao đã cùn lên thì bất chấp tất cả, tao cũng sẽ bất chấp tranh giành với mẹ con mày đến cùng. Chơi theo kiểu luật rừng tao cũng chơi theo cùng, có bố bảo vệ mày dám đụng đến tao không?
– Mày!!!
– Lần này tao sẽ ăn thua đủ với mày luôn! Mày nghĩ với ngần ấy chuyện mày làm ra với tao đến giờ mày tao không dám liều mạng với mày à? Loại đàn bà ti tiện như mày tao chấp hết luôn.
– Mày nói ai ti tiện? Cái loại con hoang như mày mới là loại ti tiện, nói cho mày biết dù mày có được nhận thì cũng đừng nghĩ bố sẽ cho mày tất cả. Cùng lắm là bố thí được chút ít thôi nên đừng kỳ vọng quá.
– Một câu con hoang, hai câu con hoang. Mày quên mẹ mày mới là người cướp chồng của mẹ tao à? Để nói con hoang thì mày mới là con hoang. Còn được chia hay không đợi đến lúc đấy sẽ rõ. Còn giờ thì mày biết thế đã. Vả lại cứ cho là tài sản tao không được hơn mày đi chăng nữa thì ít nhất tao cũng biết về phần tình cảm tao ăn đứt mày. Cái loại bẩn tưởi, độc địa như mày bảo sao anh Quân không muốn cưới, năm lần bảy lượt từ chối mày.
– Mày nói cái gì cơ?
– Tao nói cái loại như mày không được cưới cũng đúng thôi. Ai muốn rước loại đàn bà đê tiện như mày về? Thủ đoạn bẩn thỉu của mày mày nghĩ chắc anh Quân không nhận ra sao? Chỉ là tao không nghĩ tại sao mày lại ngu dốt đến mức gài bẫy tao và anh Quân trong khi anh ấy là người mày muốn cưới. Muốn huỷ hoại thanh danh của tao thì thiếu gì cách, không ngờ lại chọn cách ngu ngốc nhất! Đúng là con của tiểu tam nên não cũng tàn như thế.
Lần này Dung gần như phát điên lên. Bị tôi chọc đúng điểm yếu liền bật dậy, như thể ngay lập tức sẽ vung cho tôi một phát tát. Thế nhưng rồi nó vẫn kìm được lại bởi chủ quán còn đứng ở quầy, yết hầu nó giật lên, rất lâu sau mới cười đáp lại:
– Ngu ngốc? Mày nghĩ đó là ngu ngốc? Nói cho mày nghe, anh Quân chẳng có gì là bị huỷ hoại thanh danh cả chỉ có mình mày bị huỷ hoại thôi. Não tàn? Mày không nghĩ mày mới là con não tàn à? Mày nghĩ tự dưng tao lại tốn công vô ích gài bẫy mày chỉ để huỷ hoại thanh danh của mày sao? Mày nhầm rồi, tất cả mọi chuyện kể cả việc mày bị cưỡng bức, mày vá mang trinh giả bố mẹ chồng mày vẫn có thể tha thứ cho mày. Nhưng mày dụ dỗ anh chồng, dụ dỗ cả con trai còn lại của họ thì không bao giờ, đó là cách khiến cả đời này mày sẽ không bao giờ được bước chân vào lại gia đình đó! Anh Quân thì sao? Anh ấy vẫn là con trai của bố mẹ anh ấy, vẫn là cùng dòng máu, huyết thống. Cô chú ấy có giận thì cũng chỉ giận một thời gian, con cái cũng không bỏ được nhưng còn mày thì xứng đáng bị người ta đày xuống địa ngục không ngóc nổi đầu lên được luôn.
Mặc dù biết cả rồi, nhưng khi nghe chính tai Dung nói tôi vẫn cảm thấy bàng hoàng và kinh tởm. Một con đàn bà điên khùng và bệnh hoạn, bất chấp tất cả mọi thủ đoạn để loại bỏ tôi chỉ vì nghĩ rằng anh Quân yêu tôi? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại nó:
– Mày làm thế với tao thì không có gì để nói, nhưng anh Quân là người mày yêu, mày không nghĩ nếu anh ấy biết chuyện sẽ không bao giờ tha thứ cho mày sao?
– Không tha thứ thì sao? Tao chỉ cần nói tao đăng đoạn clip ấy lên cho mày bại hoại thanh danh, để bảo vệ mày anh ta cũng sẽ chấp nhận lấy tao thôi. Kết cục thì mày vẫn phải cuốn xéo còn tao vẫn sẽ được đường hoàng bước chân về đó. Mày vẫn là kẻ thua cuộc.
Nghe đến đây người tôi cũng run lên, run lên không phải vì sợ hãi mà vì tức giận. Thậm chí không cần anh Quân yêu mà dùng cả chuyện này chỉ để được ở bên. Tôi cầm cốc nước trên mặt bàn ngay lập tức hất về phía Dung. Nó không kịp phản ứng chỉ kịp để nước chảy long tong khắp mặt rồi gầm lên:
– Con điên này, mày làm gì thế hả?
Tôi nghe vậy túm lấy tóc nó đáp lại:
– Tao đánh cho mày ra bã luôn mày tin không? Nhìn mặt tao mà nghe cho rõ đây, ván bài này ai thua ai thắng còn chưa biết, đằng nào tao cũng bước chân ra khỏi cái nhà đó rồi thì không ăn được tao cũng sẽ đạp đổ. Mày đừng mơ mà được anh Quân cưới, tao sẽ nói với anh Quân không được cưới mày, tao sẵn sàng chấp nhận cho mày tung clip lên mạng, thoải mái đi con ôn con. Mày tung thử lên xem, đến lúc ấy ai thiệt ai hơn thì mày phải rõ nhất nhỉ?
Nghe tôi doạ như vậy tinh thần nó chắc hẳn sẽ bị lung lay. Tôi cũng không hề có ý định đánh nó mà chỉ doạ chút để lấy vài sợi tóc nên buông mạnh nó ra. Trước khi đi tôi còn quay sang nói:
– Nhớ kỹ cho tao, sáu năm trước mày đụng được vào tao chứ sáu năm sau thì đừng mơ. Mày ném cho tao hòn đá dù bé tin hin tao cũng sẵn sàng tông một xe gạch vào mày. Chờ đấy!
Nó bị tôi xô ngã xuống đất, chỉ gào thét chửi bới còn tôi đã cầm lấy nhúm tóc đi ra ngoài xe cái Nguyệt đang chờ. Ngay sau đó tôi và cái Nguyệt không chần chừ thêm mà đi thẳng đến trung tâm xét nghiệm ADN. Bố tôi từng cho tôi xem kết quả xét nghiệm ADN của tôi và bố, là tự tay bố mang đi xét nghiệm, kết quả trùng khớp. Nếu như Dung là con gái bố, chắc chắn nó và tôi cũng sẽ có quan hệ huyết thống chị em. Nhóm máu không có tính tuyệt đối, vậy nên tôi cần xác nhận một cách chính xác trước đã.
Sau khi đưa mẫu cho nhân viên tôi và cái Nguyệt không dám rời trung tâm mà ngồi luôn ở đó chờ đợi. Tôi biết Dung là loại thâm độc và nham hiểm, nhưng đến bất ngờ thế này nó sẽ không kịp trở tay ngay. Vậy nên trước khi nó tìm ra cách ra tay với tôi tôi cần phải nhanh hơn nó. Bên trong nhân viên phân tích mẫu, còn tôi và cái Nguyệt bên ngoài kéo chiếc kẹp tóc xuống. Trong chiếc kẹp tóc là chiếc máy ghi âm nhỏ xíu cái Nguyệt đã mang đi cài. Sau khi nghe đoạn ghi âm tôi lấy máy ra, lấy hết tất cả can đảm để gọi cho mẹ chồng…
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, tôi không biết điều này nghĩa là gì, có lẽ sẽ nghe bị mẹ chồng tôi tắt phụt đi cũng nên, có lẽ bà cũng chẳng còn muốn dây dưa gì với tôi, thế nhưng dường như chỉ một giây, cũng dường như dài như cả thế kỷ, một giọng nói quen thuộc cũng cất lên:
– Cô gọi tôi có việc gì?
Nghe đến đó tôi bỗng nghẹn ngào lại, từ lúc tôi rời khỏi nhà mới chỉ vài ngày thôi mà bỗng dưng đã xa lạ như vậy. Tôi cố hít một hơi, trình bày muốn gặp bà, có chuyện quan trọng muốn nói với bà sau đó chờ đợi. Tôi không biết bà sẽ trả lời thế nào, sẽ từ chối hay đồng ý nhưng đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rất lâu rồi mới hỏi lại:
– Ở đâu? Bao giờ?
– Quán caffe Cherry gần trung tâm xét nghiệm ADN mẹ ạ, khoảng bốn tiếng nữa mẹ đến được không ạ?
– Được! Tôi giờ cũng đang ở công ty có chút việc.
Nói rồi không đợi tôi chào hết câu mẹ chồng tôi đã lạnh lùng tắt máy. Tôi ngồi xuống ghế nắm chặt điện thoại ngồi như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Chỉ có bốn tiếng đồng hồ thôi mà tôi cứ ngỡ như thời gian cứ đằng đẵng trôi không dứt. Từng tích tắc mà tưởng như cả thế kỉ đang chậm rãi nhích qua. Tôi và cái Nguyệt ngồi thông cả trưa, thậm chí suất cơm hộp cũng không muốn ăn. Ngồi rất lâu, cơ thể cũng tê dại đi nhưng lại không dám đứng dậy chỉ sợ có kết quả lúc nào không hay. Thế nhưng rồi cuối cùng thì cũng trôi qua, bốn tiếng sau nhân viên trung tâm ADN mang kết quả ra. Tôi không đứng dậy nổi chỉ lắp bắp hỏi:
– Kết quả thế nào ạ?
– Kết quả cô Đỗ Khánh Vân và cô Nguyễn Phương Dung KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHỊ – EM
Khi nghe đến đây, tôi gần như muốn ngã xuống, không biết vì mệt mỏi, vì kiệt sức, hay vì nỗi sung sướng, xen lẫn cả một nỗi đau thương mà tôi không đứng vững nữa. Tất cả giống như triệt để kéo về một sợi dây cuối cùng, một sợi dây mà tôi đã giằng giật không ngừng nghỉ suốt một ngày hôm nay. Không dám tin. Quả thực là thấy dòng chữ đỏ ấy rồi vẫn không tin nổi. Không tin nổi bố tôi đã nuôi con tu hú suốt bao nhiêu năm, không tin nổi đứa con gái ăn sung mặc sướng, hiển nhiên nhận tất cả những thứ tốt đẹp nhất kia lại chẳng máu mủ ruột thịt gì cả. Chỉ là một ý nghĩ loé lên trong đầu… rồi cuối cùng lại thành hiện thực. Đứa bé ấy sinh non nên sinh trước con gần một tháng. Lời mẹ tôi nói văng vẳng trong tai. Sinh non sao? Nó sinh đủ ngày đủ tháng, chẳng qua không phải con của bố tôi thì đúng hơn. Nhưng có lẽ giờ những điều ấy đã không còn quan trọng nữa, mặc dù chắc đến 99% rồi nhưng tôi vẫn cần bố tôi xác minh thêm. Ván bài này tôi sẽ chơi bài liều!!!
Sau khi từ trung tâm xét nghiệm ADN ra tôi lấy card visit gọi cho bố tôi hẹn gặp ông ở công ty rồi mới đi ra gặp mẹ chồng tôi. Lúc tôi đến mẹ chồng tôi đã ngồi ở đó, sắc mặt bà vẫn rất xinh đẹp nhưng có chút mệt mỏi. Tất nhiên là trải qua những chuyện thế này thì làm sao có thể vui tươi được.
Thấy tôi mặt bà lạnh tanh lại, tôi biết bà còn giận tôi nhiều lắm, lại còn cả vụ bị gài bẫy với anh Quân càng khiến tôi hiểu rằng đúng là tôi không còn đường quay về nữa. Nhưng dù vậy tôi vẫn phải gặp bà, dù nhục nhã, xấu hổ, dù áy náy, day dứt vẫn cần gặp bà một lần này. Lần này… là lần cuối cùng tôi làm phiền đến bà. Ngồi xuống, tôi chỉ gọi một ly nước lọc, hai tay đan vào nhau, chưa biết mở lời thế nào bà đã mất kiên nhẫn hỏi:
– Rốt cuộc cô muốn gặp tôi có chuyện gì? Nói nhanh đi tôi không nhiều thời gian ngồi đây đâu.
Tôi nhìn bà, lấy hít dũng khí để hỏi:
– Anh Khánh… thế nào rồi hả mẹ?
Thật ra đây là câu tôi muốn hỏi nhất, so với việc chứng minh tôi trong sạch câu này tôi còn thấy quan trọng hơn rất nhiều. Tôi muốn biết anh ra sao, muốn biết những ngày qua anh thế nào. Dẫu biết bản thân rất vô sỉ khi hỏi ra câu này nhưng vẫn muốn hỏi. Mẹ chồng tôi thấy vậy thì cười nhạt hỏi lại:
– Cô nghĩ trải qua chuyện như vậy nó sẽ thế nào?
– Con…
– Nhưng thôi… cô yên tâm, nó vẫn sáng đi làm, tối đi trực, vẫn phải sống thôi. Tóm lại cô có gì muốn nói thì nói nhanh lên, mấy chuyện ngoài lề tôi không rảnh ngồi nói với cô đâu.
Tôi nghe mẹ chồng nói thì cúi đầu xuống. Phải rồi, ai cũng phải sống thôi, có trải qua ngàn vạn đau khổ thế nào mà chẳng phải sống. Có là tồn tại qua ngày cũng phải sống kia mà. Tôi cố gắng nín nhịn lại cảm xúc trong lòng lấy ra hai tờ xét nghiệm ở viện buổi sáng hôm sau tôi bị gài bẫy cùng anh Quân và đoạn ghi âm ra đặt lên bàn. Chưa kịp nói mẹ chồng tôi đã nhìn chằm chằm hai tờ giấy rồi hỏi tôi:
– Đây là gì?
– Đây là kết quả xét nghiệm của con ngay sau hôm mẹ bắt gặp con và anh Quân ở phòng. Sáng sớm con đã đi xét nghiệm, trong máu có nồng độ thuốc mê… và trong… âm đạo cũng không hề có tinh dịch. Mẹ! Con biết mẹ rất ghét con, con cũng biết con có lỗi không thể nào tha thứ được. Đó là con bị cưỡng hiếp nhưng lại lừa dối vá màng trinh để gài bẫy anh Khánh cưới con đổi lấy dự án. Nhưng chuyện con sai con nhận, còn chuyện con không làm con không thể thừa nhận được. Con và anh Quân hôm đó hoàn toàn bị gài bẫy. Con không hề dụ dỗ anh Quân, cũng chưa từng có tình cảm với anh ấy. Đúng là năm mười bảy tuổi con có gặp anh Quân, được anh ấy tặng cho cuốn sách nhưng suốt bao nhiêu năm con không hề có tình cảm gì đặc biệt. Con còn gần như quên hẳn mặt anh Quân, gặp lại cũng chưa từng có bất cứ ý nghĩ gì khác, chỉ coi anh ấy là anh trai chồng không hơn không kém.
Mẹ chồng tôi nghe đến đây, sắc mặt có chút khựng lại. Tôi sợ bà không hiểu nên nói tiếp:
– Không ai làm ra chuyện bại hoại thanh danh như vậy mà lại đi tiêm thuốc mê vào người cả. Mẹ có thể không tin tưởng con nhưng tư cách đạo đức của anh Quân con tin là mẹ rõ nhất. Cứ cho là anh ấy có một chút tình cảm với con đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ không bao giờ làm như vậy với em dâu mình.
– Vậy cô nói xem cô bị gài bẫy thế nào? Ai gài bẫy cô?
Tôi đưa tay bật đoạn ghi âm lên, dù sao cũng không còn danh dự hay nhân phẩm gì nữa, tôi càng không muốn cắt xén bất cứ đoạn nào để mặc như vậy cho mẹ chồng tôi nghe từ đầu đến cuối. Khi nghe giọng Dung cất lên, rồi đến đoạn cô ta thừa nhận mình gài bẫy anh Quân và tôi tôi không kìm được mà liếc nhìn sắc mặt của mẹ chồng tôi. Tuy bà vẫn rất bình tĩnh nhưng tôi thấy cánh tay bà hơi run lên. Tôi ngồi nghe cùng bà, đến khi đoạn ghi âm kết thúc mới nói tiếp:
– Con biết tội của con không thể nào tha thứ được nhưng con không muốn bố mẹ hiểu nhầm con và anh Quân. Con không làm gì sai trong chuyện này cả. Có thể mẹ sẽ nghĩ một đứa lươn lẹo, mưu mô như con tạo ra được những bằng chứng giả này. Nhưng con tin chắc chắn sau chuyện này mẹ sẽ tự đi tìm hiểu và có câu trả lời đúng nhất. Một người thông minh như mẹ con không cần phải chứng minh thêm nhiều nữa. Con tin nếu tìm hiểu ra mẹ càng rõ thêm bộ mặt thật của Dung. Dù sao con cũng không xứng bước chân vào nhà mình, nhưng con cũng mong mẹ nhìn nhận sự việc khách quan hơn. Người không xứng hơn cả con là Dung. Một người như vậy, không màng thủ đoạn gì, bệnh hoạn đến điên khùng… con nghĩ mẹ nên tôn trọng quyết định của anh Quân thì hơn. Không phải tự dưng anh ấy lại từ chối cô ta nhiều lần như vậy đâu mẹ ạ. Con cũng tin mẹ chắc chắn sẽ có cách để cô ta không thể dùng đoạn clip ấy doạ dẫm bất cứ ai trong gia đình mình.
– Vì sao lại nói với tôi chuyện này?
– Vì con không muốn bố mẹ hiểu nhầm con. Chuyện con sai con nhận, nhưng chuyện con không làm con không muốn người khác hiểu nhầm. Nhất là đây lại liên quan đến tình cảm của các thành viên trong nhà, con không muốn bố mẹ hiểu nhầm anh Quân cũng không muốn thanh danh của bất cứ ai bị huỷ hoại. Dù sao chuyện này con cũng trong sạch, nhưng nếu không tự mình chứng minh thì chẳng ai biết con trong sạch cả.
Khi nghe tôi nói đến đây, mẹ chồng tôi ngước lên nhìn tôi, rất lâu. Tôi tưởng rằng bà sẽ mắng chửi tôi, sẽ dùng những từ ngữ tàn nhẫn mạt sát tôi, sẽ không tin nhưng bà lại chỉ nhìn tôi như vậy. Cuối cùng bà quay trở lại sắc mặt lạnh tanh rồi:
– Nói với tôi vậy sao không nói với thằng Khánh ?
– Con đã hứa với bố mẹ sẽ chia tay anh Khánh, vậy nên chuyện này có nói với anh ấy hay không không quan trọng. Quan trọng là bọn con vẫn sẽ ly hôn.
Sắc mặt mẹ chồng tôi bỗng trở nên phức tạp. Không hỏi tôi thêm về Dung, cũng không tò mò mối quan hệ giữa tôi và Hùng Thịnh mà chỉ hỏi:
– Cô đối với thằng Khánh là thế nào?
– Con yêu anh ấy!
Tôi yêu anh! Tôi yêu Khánh là thật, tôi không cần phủ nhận mặc dù chưa từng đứng trước mặt anh nói ra những lời ấy. Nhưng trước mặt người khác tôi có thể ngẩng cao đầu mà thừa nhận tôi yêu anh. Dù tình yêu này đến giờ đã kết thúc, dù tôi đã đâm chém cho anh cả ngàn vạn vết thương nhưng vẫn là yêu. Yêu đến khổ sở, đau thương!
– Yêu nó mà lại gài bẫy lừa dối nó? Cô thấy mình có xứng với nó không?
– Con…
– Hôm đó rốt cuộc cô đã nói gì mà khiến nó suy sụp và tuyệt vọng đến vậy? Nó đủ thông minh để nhận ra đó là cái bẫy… nhưng rốt cuộc cô đã nói gì?
Câu hỏi của mẹ chồng khiến tim tôi cũng như có ai cào xé ra. Sâu sắc hơn cả nỗi đau bị phản bội thể xác là nỗi đau bị phản bội lòng tin. Anh biết đó là cái bẫy, nhưng điều đó không quan trọng bằng sự sát thương trong lời nói mà tôi dành cho anh. Tôi không đáp, chỉ cúi đầu xuống. Mẹ chồng tôi cũng không nhắc đến nữa mà chỉ nói:
– Khi nào cô sẽ rời đi?
– Bố con phẫu thuật xong con sẽ đi ạ.
– Đi sớm cũng tốt, tôi cũng không muốn các con tôi dây dưa gì với cô thêm nữa. Cô còn có yêu cầu gì không?
Tôi vẫn nhìn xuống nền gạch, rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ chồng tôi rồi đáp:
– Mẹ có thể giúp con một chuyện được không? Có thể giúp con bảo vệ gia đình bố mẹ nuôi con và cái Nguyệt được không ạ?
– Cô yên tâm, mẹ nuôi cô giờ cũng có chỗ đứng vững vàng hơn rồi, bà ấy tự sẽ bảo vệ được gia đình mình. Tất nhiên nếu cô thỉnh cầu tôi cũng sẽ để ý đến miễn cô đi khỏi đây càng sớm càng tốt.
– Vâng! Con cảm ơn mẹ. Nhưng… thâm tâm con… vẫn hi vọng một ngày nào đó mẹ có thể tha thứ cho con. Biết là rất khó… nhưng… con rất mong mẹ ạ!
Mẹ chồng tôi lại nhìn tôi không đáp, sau đó bà cũng không nói gì nữa, đứng dậy, cầm theo đoạn ghi âm, cầm theo cả hai tờ giấy xét nghiệm rồi đi ra ngoài. Tôi ngồi lặng lẽ ở quán caffe rất rất lâu rồi mới từ từ đứng dậy. Dù sao giờ tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa, lòng có nặng trĩu vẫn phải giải quyết tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay.
Khi tôi đến Hùng Thịnh trời đã xế chiều, sắc trời đỏ ngầu ánh lên mái tóc tôi, những lọn tóc phất phơ giữa làn gió của buổi chiều tà. Tôi không vào sảnh đứng mà đứng bên ngoài cổng chờ bố lặng yên đếm từng giọt nắng rơi. Hoàng hôn rồi sẽ có bình minh, chắc chắn qua đêm nay tôi cũng đủ bình thản để đi rồi.
Năm giờ chiều bố tôi cũng lái xe ra cổng. Nhìn thấy tôi ông đỗ xe lại rồi đi về phía tôi bảo:
– Lên xe đi con!
Hôm nay bố tôi tự lái xe, không có tài xế, tôi cũng không có kiên nhẫn để chờ đợi thêm mà lên xe cùng ông. Bố tôi có lẽ vẫn chưa tin rằng hôm nay tôi lại chủ động gọi ông, chủ động tìm ông nên khi lên xe câu đầu tiên ông hỏi tôi là:
– Sao… bỗng dưng con lại tìm bố? Con… nghĩ kỹ rồi đúng không? Vân, con muốn ăn cơm tối cùng bố không? Bố con mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện được không?
Tôi nhìn ra bầu trời sắp tối, còn Nguyệt đang chờ tôi, còn rất nhiều điều phải làm nên tôi chỉ lắc đầu bảo:
– Con nói nhanh thôi. Bố tìm chỗ nào dừng xe con sẽ nói.
Bố tôi thấy vậy cũng đi vào một con đường vắng rồi đỗ bên lề đường khẽ hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện gì vậy con?
Tôi ngước lên nhìn bố, quả thực là tôi rất giống bố, ngoài đôi mắt và làn da giống mẹ thì cả mũi, miệng và cả gương mặt đều giống.
– Bố! Bố chắc chắn con là con gái của bố chứ ạ?
Nghe tôi hỏi đến đây bố tôi bất giác quay lại, đây là lần đầu tiên sau sáu năm dài đằng đẵng tôi gọi bố là bố, xưng là con. Thế nhưng có lẽ điều ấy không quan trọng bằng câu hỏi tôi hỏi ông nên ông chỉ nhìn rồi kiên định đáp:
– Đúng! Năm con mười bảy tuổi bố đã lấy mẫu tóc của con đi xét nghiệm ADN. Là tự tay bố mang đi xét nghiệm, tự tay nhận kết quả, không thể sai sót được.
– Vậy còn Dung?
– Dung?
Bố tôi sững sờ hỏi lại:
– Sao con lại hỏi như thế? Dung cũng là con gái bố, là chị em với con… nhưng… bố chưa kịp cho hai đứa gặp nhau.
Tôi lấy trong túi ra bản xét nghiệm ADN của tôi và Dung đáp:
– Nếu con là con gái ruột của bố, cùng chung huyết thống, ADN phân tích có quan hệ huyết thống cha con thì con và Dung chắc chắn cũng có quan hệ huyết thống. Nhưng con và cô ấy lại không có quan hệ gì cả bố ạ. Vậy là con hay cô ấy mới là con gái ruột của bố?
Ngay lập tức sắc mặt bố tôi trở nên trắng bệch. Ông nhìn tờ xét nghiệm ADN cách đây mới chỉ vài tiếng đồng hồ, hai tay chạm vào rồi trong giây lát gương mặt bàng hoàng thấy rõ sau đó là sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, dường như không kịp phản ứng lại với những gì tôi vừa nói. Nhưng rồi ông lắc đầu bảo:
– Không thể nào, cả hai đứa đều là con gái bố.
– Dung nhóm máu gì bố có biết không?
– Con bé nhóm máu O giống nhóm máu của mẹ nó.
– Bố chưa từng nghi ngờ Dung không phải con gái bố sao?
– Mẹ nó đã từng mang xét nghiệm ADN về. Bố và Dung là cha con.
– Bố đã từng tự tay mang mẫu tóc của Dung đi xét nghiệm như mang mẫu tóc của con chưa?
– Bố… bố chưa từng.
– Nếu không phải tự mình đem đi… thì không có gì là chắc chắn 100% cả. Xét nghiệm ADN làm giả rất dễ mà bố! Có tiền là được!
Nghe tôi nói đến đây tôi thấy bố bất giác run lên, dường như có chút đả kích trong đó. Tôi lập tức nói tiếp:
– Chắc chắn trong hai đứa con sẽ có một đứa không phải là con gái bố. Con không biết bố đã từng tự tay mang tóc hoặc mẫu máu của Dung đi xét nghiệm hay chữa, cũng không biết kết quả xét nghiệm ADN của con có sai sót hay không. Nhưng nếu đã vậy chi bằng giờ làm thêm một xét nghiệm nữa, chỉ mất vài tiếng đồng hồ, bố làm xét nghiệm cho cả con và Dung. Con sẽ đi cùng bố!
– Không thể nào! Không thể nào như thế được.
– Nếu không thể nào thì tại sao con và Dung không cùng huyết thống? Con dám nói chuyện tày đình thế này sao bố? Xét nghiệm này bố búng tay vài cái là ra ngay kết quả cơ mà.
– Nhưng… năm ấy… năm ấy kết quả xét nghiệm kia…
– Bố! Chi bằng bố tự tay xét nghiệm. Con nói dối hay có gì bí mật trong đó chi bằng tự tay bố mang đi xét nghiệm còn hơn.
Dẫu sao Dung cũng là ông nuôi mấy chục năm, luôn nghĩ là con ruột nghe tin này chắc chắn sẽ rất hoang mang. Thế nhưng kết quả xét nghiệm trên tay kiểu gì cũng khiến bố đôi phần nghi ngờ. Vả lại một đứa con gái rơi vãi như tôi chưa từng có ý định nhận ông, tài sản cũng chưa từng thèm ngó đến, lời tôi nói chắc chắn ông sẽ suy nghĩ.
– Bao nhiêu năm trôi qua rồi, con không rõ năm xưa đã xảy ra những chuyện thế nào. Nhưng giờ bố là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn, ít ra cũng nên có một câu trả lời cho tất cả. Con còn rất nhiều chuyện để nói, nhưng tất cả đều phải chờ thêm kết quả xét nghiệm ADN. Nếu Dung không phải con gái bố, không phải chị em với con con tin bố cũng biết tất cả những chuyện xảy ra với con là do đâu. Còn nếu con không phải con gái bố… từ nay về sau con cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bố nữa. Nhưng theo con được học và được biết, nếu người bố mang nhóm máu AB thì sẽ cho con allen A hoặc B, khó có thể thể sinh ra con nhóm máu O được dù người mẹ có mang nhóm máu O. Có điều nhóm máu chỉ là tương đối, vậy nên vẫn nên đi xét nghiệm ADN để chứng minh lần nữa. Xét nghiệm rất nhanh! Bốn tiếng thôi nhưng cho câu trả lời chính xác nhất. Con tin bố cần câu trả lời ấy hơn tất thảy mọi thứ bố đang nghĩ! Con chỉ là đứa tứ cố vô thân, không có gan lừa dối, mà nếu có lừa dối thì bốn tiếng chẳng để làm gì. Đúng không ạ?
Tôi không biết bố tôi đã im lặng bao lâu, cũng không biết ông đã nghĩ những gì chỉ là đột nhiên đáy mắt không còn chút ánh sáng giống như chỉ trong phút chốc, cả thế giới trở nên ảm đạm, tối đen như một cái bóng. Dường như cả một thời gian dài dài vô tận trôi qua vẫn chỉ là sự im lặng bao trùm. Tôi không biết ông đang nghĩ gì chỉ thấy tim đập rất mạnh, ánh mắt nhìn ông chờ đợi. Ông không nói gì ngẩng đầu nhìn tôi rồi cuối cùng cũng gật đầu lái xe đi thẳng. Xe đỗ lại ở một biệt thự vô cùng xa hoa, tôi không ra khỏi xe nhưng qua lớp cửa kính nhìn thấy xe của Dung đỗ ở sân. Bố tôi im lặng đi thẳng vào trong nhà, còn tôi ngồi bên ngoài chờ đợi. Sắc trời đã chuyển sang tối, chỉ có ánh đèn đường chiếu lên những hàng cây.
Rất lâu sau mới thấy bố tôi ra, ông đi một mình, bàn tay hơi nắm lại đút vào túi áo chờ tôi thẳng đến một trung tâm phân tích ADN khác. Không phải trung tâm mà tôi từng làm, có lẽ ông cũng không tin tưởng bất cứ ai lúc này nữa nên chọn trung tâm lớn gần nhất Hà Nội. Trên xe tôi và ông không ai nói gì cả, đến khi vào trong tôi tự tay nhổ tóc đưa cho ông rồi ngồi chờ đợi như ban sáng. Hình như trung tâm này là của bạn bố nên kể cả tối thế này vẫn nhận làm mà không hề có chút khó chịu nào, sau khi đưa mẫu tóc ông không ngồi xuống mà đứng bên cửa sổ lặng lẽ chờ. Thời gian chờ đợi chính là thời gian kinh khủng nhất, với tôi thì đã trải qua rồi nhưng với bố dường như là vô tận. Tôi ngồi không hề nhúc nhích, với bố là vô tận thì với tôi là thời gian mà ngồi ngẫm lại, lại thấy nghi ngờ biết đâu kết quả nó không như mong đợi. Thậm chí đến tôi biết kết quả rồi vậy mà vẫn rất hồi hộp. Nhỡ đâu tí nữa ra lại là kết quả khác, Dung mới là con của bố còn tôi mới là sự nhầm lẫn? Dẫu rằng chỉ có 0.00001% thôi nhưng thi thoảng tôi vẫn dấy lên suy nghĩ ấy.
Suốt bốn tiếng dài đằng đẵng, từ khi nhá nhem tối chuyển sang đêm cuối cùng phía bên trung tâm cũng mang kết quả ra. Bố tôi nãy giờ chỉ im lặng chờ đợi bên cửa sổ, cuối cùng khi nhân viên mang sấp giấy ra cũng không giữ được kiên nhẫn lao về hỏi:
– Kết quả thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!