Khi tôi tỉnh lại trời đã sẩm tối, cả người tôi ê ẩm bởi nằm một tư thế quá lâu. Tôi mơ hồ mở mắt nhìn xung quanh chợt thấy mình đang nằm ở phía ghế sau của một chiếc ô tô con, hai tay hai chân còn bị trói chặt, phía trên một gã đàn ông đang lái xe còn một gã nữa đang ngồi ở ghế phụ. Tôi bỗng hoảng loạn ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn ra bên ngoài chỉ thấy xe đang đi giữa những ánh đèn đường, xung quanh là vô vàn những chiếc xe ngược xuôi liền vội vã gào lên:
– Thả tôi ra, thả tôi ra các người là ai.
Gã đàn ông ở ghế phụ liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, rất bình thản nói:
– Con mẹ này cũng phũ thật, cho con bé uống thuốc ngủ mà ngủ đến tận năm tiếng lận.
Nghe đến đây toàn bộ ký ức của tôi cũng đột nhiên ùa về. Không cần phải suy đoán gì tôi cũng biết cốc nước cam mẹ tôi đưa cho tôi có thuốc ngủ trong đó. Không thể cử động tay chân, tôi chỉ có thể hét lớn trong chiếc xe vẫn đang phóng về phía trước:
– Thả tôi ra, các người là ai? Thả tôi ra.
Người đàn ông bên ghế phụ bật cười đáp:
– Cháu gái, hét lên làm gì vô ích thôi. Cháu có hét nữa hét mãi cũng chẳng ai cứu được cháu đâu. Mẹ cháu bán cháu đi rồi, bán được cả mấy trăm triệu lận, đến mẹ cháu còn chẳng muốn cứu cháu thì ai mà cứu được.
Mấy chữ mẹ cháu bán cháu đi rồi khiến đầu tôi như muốn nổ tung ra. Dù gần mười tám năm nay mẹ đối với tôi như đứa con rơi vãi, dù rằng không ít lần mẹ phũ phàng, coi tôi như công cụ kiếm tiền nhưng tôi vẫn không thể tin nổi mẹ lại bán tôi đi bởi việc này quá sức tưởng tượng với tôi. Suốt mấy tháng nay kể từ lúc ngoại mất, tôi đã ngỡ như tôi và mẹ có thể hoà hợp, tôi đã ngỡ như có thể nương tựa vào mẹ không ngờ cuối cùng mẹ lại lừa tôi. Rõ ràng khi tỉnh dậy trên xe tôi đã nhận ra rồi nhưng vẫn cố lừa gạt mình. Đến khi chính tai nghe được lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tôi là con gái của mẹ kia mà, dẫu là sinh ra trong khổ hạnh, đau thương thì tôi vẫn là máu mủ ruột thịt của mẹ, vì sao mẹ lại nhẫn tâm đến mức này? Vì sao có thể nhẫn tâm đến mức đem tôi bán đi đổi lấy vài trăm triệu? Vì sao mẹ lại giả như đối tốt với tôi, còn đem tôi đi chữa trị tâm lý mà chỉ vài ngày sau đã bán tôi đi?
Tôi ngồi trong xe, không thể gào lên nổi nữa chỉ câm lặng nhìn ra ô cửa kính. Vì vài trăm triệu mẹ rút đơn kiện kẻ cưỡng bức tôi tôi đã cố nguỵ biện cho rằng mẹ sợ đời tôi bị mang tiếng, nguỵ biện rằng mẹ muốn lấy tiền chữa bệnh cho ngoại. Nhưng đến giờ phút này tôi đã không còn gì để nguỵ biện nữa rồi! Tôi hận mẹ! Hận mẹ cho tôi chút hi vọng mong manh cuối cùng lại nhấn tôi vào địa ngục tăm tối. Vì sao? Vì sao mẹ lại làm như vậy với tôi chứ? Tiếng hét gào lên trong cổ họng nhưng lại không phát ra nổi chỉ có thể im lặng đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, nước mắt lại lã chã rơi. Bầu trời đêm nay lại đục ngầu, mẹ bán tôi đi? Mẹ bán tôi đi đâu đây? Vào một động mại dâm trá hình? Hay bán tôi qua biên giới?
Tôi không hề biết đây là đâu, nhưng đi từ huyện lên đây suốt mấy tiếng đồng hồ ắt hẳn là rất xa xôi. Hai bên đường xe nhiều đến nỗi tôi chưa bao giờ thấy, phố thị ồn ào, xa hoa tấp nập hơn so với tỉnh tôi rất nhiều. Tôi biết mình không thể thoát nổi đâu, cố gắng ra sao cũng chỉ có thể bất lực nhìn ra đường. Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lại liếc nhìn tôi rồi quay sang nói với người đàn ông đang lái xe:
– Sắp đến rồi, số nhà xxx Hà Đông nhé.
Lúc ấy tôi thật sự rất ngây ngô, tôi mới chỉ là con bé chưa đầy mười tám tuổi ở quê lên. Hà Đông là ở đâu tôi thậm chí còn chẳng biết, chỉ thấy chiếc xe ô tô chở tôi vào một căn biệt thự rất lớn ngay mặt đường. Khi vừa xuống xe trong nhà cũng có một đôi vợ chồng trung niên chạy ra, nhìn thấy tôi người phụ nữ trung niên vội vã kêu lớn:
– Trời ơi! Sao lại trói con bé vào thế này hả?
Mấy người đàn ông đáp gì đó, nhưng tôi không nghe rõ, đến khi được cởi trói liền được đưa vào nhà. Cuộc đời tôi chưa bao giờ biết đến cái nhà nào đẹp như vậy, bên trong đều được lát bằng gỗ, đèn trần sáng choang khiến tôi có chút choáng ngợp. Người đàn bà vừa đi vừa khẽ nói:
– Vào đi con, cả nhà đang chờ cơm con.
Tôi đi như một cái máy, vẫn chưa hiểu nổi đây là đâu, và những người này là ai. Chỉ biết khi bước vào phòng ăn đã thấy một mâm cơm vô cùng thịnh soạn, ngồi bên bàn ăn là một người con trai có lẽ độ hơn hai mươi tuổi, vóc dáng khá cao nhưng gầy, làn da trắng nhưng có lẽ dưới ánh đèn tôi thấy anh có chút xanh xao và mệt mỏi. Người phụ nữ dẫn tôi đi rửa tay sau đó ngồi xuống bàn nhìn tôi đang sợ hãi liền rót cho tôi cốc nước nói tiếp:
– Con đừng sợ, từ nay đây sẽ là nhà con, bố mẹ sẽ là bố mẹ của con, anh trai cũng là anh trai con.
Tôi ngơ ngác nhìn theo lời người phụ nữ, mở thật to đôi mắt vẫn không sao hiểu hết mà đúng hơn là không dám hiểu lời bà nói! Còn chưa hết bất ngờ người đàn ông lại lên tiếng:
– Thôi, chắc giờ con cũng đói rồi, ăn cơm đi đã rồi mai có gì bố mẹ sẽ nói cho con hiểu.
Tôi nhìn mâm cơm thịnh soạn trước mặt, mâm cao cỗ đầy hơn cả những bữa cơm đón khách nhà bà Tuyết. Nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi không dám ăn, chỉ dám gắp chút rau ăn với cơm đã được múc ra sẵn. Ăn xong người phụ nữ đưa tôi đến một căn phòng rất đẹp, sang trọng, rồi đưa balo cho tôi nói:
– Con tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong bà khẽ khép cửa lại. Khi chỉ còn mình tôi trong phòng tôi mới dám ngồi thụp xuống nền nhà. Balo này mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn cho tôi, bên trong là quần áo, còn có cả hai tấm thiệp của hai người bạn trong khu trị liệu tâm lý và cuốn sách của anh bác sĩ. Tôi run rẩy lấy quần áo ra rồi vào nhà vệ sinh tắm. Đến ngay cả khi tắm cũng không dám bật nước mạnh vì sợ bên ngoài sẽ nghe được. Tắm xong tôi leo lên giường thu lu ngồi một góc, bên ngoài có tiếng cãi vã nho nhỏ, thế nhưng tôi không dám nghe chỉ dám ngồi lặng yên như vậy. Rất lâu sau khi đèn bên ngoài tắt tôi cũng mới dám kéo tấm rèm cửa sổ lên. Cả một khoảng trời sáng rực, lung linh hiện ra trong mắt tôi. Thế nhưng tôi lại ngồi trống rỗng, vô hồn không thể nghĩ ra nổi tương lai sắp tới mình sẽ đi về đâu. Tôi ngồi rất rất lâu, đến khi thấy má mình lại ướt đẫm mới biết mình đã khóc từ bao giờ, bụng đói meo cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Nhớ lại những tháng ngày bình yên với ngoại mới thấm thía cảm giác bị bỏ rơi trong tuyệt vọng khổ sở ra sao? Khi tôi đang khóc bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, tôi vội vã buông tấm rèm xuống cũng thấy ánh điện ngủ vàng hiu hắt bật lên. Còn chưa kịp giả vờ nằm ngủ đã bị người đối diện nhìn thấy chỉ có thể ngồi bất động như vậy. Lúc này tôi mới nhận ra người đối diện chính là người con trai trong gia đình này, trên tay anh là một bát cơm đầy ắp thịt bò. Anh thấy tôi khóc thì hơi khựng lại, sau đó vừa đưa cho tôi bát cơm vừa cất giọng ấm áp nói:
– Em ăn đi.
Tôi nhìn bát cơm trên tay anh, chưa kịp đáp anh đã nói tiếp:
– Ban nãy anh thấy em ăn có chút ít, cũng biết em đến đây chưa quen nên chắc không dám ăn. Em cứ yên tâm ở đây, sau này đây sẽ là nhà em.
Nói rồi anh đặt bát cơm còn ấm lên tay tôi, để đèn ngủ như vậy, chắc sợ tôi không dám ăn nên đi ra ngoài. Mùi thịt bò áp chảo khiến bụng tôi càng thêm cồn cào, tôi cầm lấy thìa xúc từng miếng cơm bỗng cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng. Tự dưng giữa những lừa lọc, dối trá, giữa những âm mưu chà đạp có người lại đối tốt với tôi tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Tôi không dám mơ ước gì đây sẽ là nhà tôi, tôi chỉ mơ ước rằng tôi sẽ không bị bán đi đâu thêm nữa, ở lại đây làm osin cũng được, giờ đây ngay cả ước mơ được đi học tôi cũng không dám ước, chỉ ước cuộc đời có cơm ăn áo mặc ngày hai bữa, không bị đem vứt bỏ, cưỡng bức, đánh đập, chà đạp là hạnh phúc lắm rồi. Ăn xong tôi khẽ mở cửa lò dò mang bát xuống bếp, sau một hồi lần mò cũng rửa được bát sau đó đặt vào tủ. Lúc trở về phòng tôi thấy trên kệ đầu giường có một cốc nước ép cùng mẩu giấy nhớ nho nhỏ dặn tôi uống rồi đi ngủ. Có lẽ vì mệt quá, và còn cả vì tác dụng của thuốc ngủ chưa hết, tôi uống xong cốc nước nằm lên giường một lúc lại thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tôi dậy bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Người phụ nữ sang trọng cười hiền từ giục tôi ra ăn sáng. Ngồi vào bàn ăn, bữa sáng vẫn vô cùng thịnh soạn. Lúc này người đàn ônh trung niên mới khẽ nói với tôi:
– Đêm qua vì muộn nên mọi người cũng chưa nói chuyện kỹ với con. Bố mẹ nhận con về đây làm con nuôi của bố mẹ, làm em gái của anh Hoàng. Có lẽ hơi bất ngờ với con nhưng mẹ ruột con không đủ khả năng nuôi con nữa, con sẽ ở đây cùng mọi người, chuyện học hành bố mẹ cũng đã làm xong thủ tục chuyển trường cho con lên đây, còn năm cuối thôi nên bố cũng chỉ xin cho con vào trường công gần nhà chứ đi ra trường quốc tế xa quá sợ con đi lại bất tiện.
Từng câu từng chữ rõ ràng, đủ ý như vậy mà tôi còn tưởng là mình nghe nhầm. Nhưng không, tôi không hề nghe nhầm đâu bởi người phụ nữ trung niên lại nhắc lại lần nữa. Gần mười tám tuổi tôi được một gia đình giàu có nhận làm con nuôi, không bất ngờ thì còn là gì nữa đây? Tôi không dám tin, bởi tôi nghĩ một gia đình giàu có như vậy, cứ cho là không thể sinh thêm con vì sao không nhận nuôi một đứa bé nhỏ xíu mà lại nhận nuôi một đứa đã sắp trưởng thành như tôi? Thế nhưng tôi không dám hỏi, chỉ là mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Có điều đúng hay sai thì cũng để sau, bởi một đứa con gái tứ cố vô thân như tôi thì có gì để người ta phải lợi dụng nữa chứ, đến trinh tiết còn chẳng có nói gì đến những thứ khác. Người đàn ông thấy tôi thẫn thờ suy nghĩ thì mỉm cười nói:
– Bố biết chuyện này đối với con chưa thể tiếp nhận được ngay. Cứ từ từ ở đây, con sẽ quen dần thôi. Con cứ gọi bố mẹ là bố mẹ cho quen dần đi nhé.
Tôi lúc này mới khẽ gật đầu, cố gắng tiếp nhận những lời mà ông vừa nói, mặc định ông là bố nuôi, mặc định kia là mẹ nuôi và anh trai mình. Tuy rằng vẫn có chút lấn cấn nhưng tôi vẫn tin rằng một đứa con gái như tôi đến hiện tại chẳng có gì để một gia đình giàu có thế này phải lừa lọc thêm nữa. Lúc ăn sáng, tôi được đặc biệt chuẩn bị một bát phở bò đầy ắp, còn có cả nước ép củ cải đường trong khi anh trai và bố mẹ nuôi lại ăn phở gà và uống nước ép cà rốt. Tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều bởi với tôi thế nào cũng đều ngon cả. Ăn sáng xong bố mẹ nuôi tôi đi làm, tôi dọn dẹp bữa sáng với cô giúp việc còn anh trai thì ra trước nhà tưới mấy cây hoa trà my. Mặc cho cô giúp việc ngăn cản nhưng tôi vẫn cùng cô dọn dẹp bởi ở nhà tôi quen lao động rồi, ở đây ăn không ngồi rồi tôi thật sự không chịu nổi. Lúc rửa bát trò chuyện cùng cô giúp việc tôi mới biết hoá ra đây là Hà Nội, là thủ đô mà tôi từng ao ước đặt chân lên. Cô giúp việc còn kể bố mẹ nuôi rất tốt bụng, hiền lành, họ có một công ty hạng trung ở đất Hà Nội này, gia đình giàu có nhưng khi nói đến đây cô giúp việc lại khẽ dừng lại, gương mặt hơi trầm xuống không nhắc gì thêm nữa nhưng tôi nhận ra có sự nuối tiếc trong câu nói của cô. Rửa bát xong tôi đi ra ngoài, anh trai vẫn đang tưới cây ngoài đó. Dù sao tôi cũng được nhận nuôi rồi, cũng muốn mở lòng ra với mọi người trong nhà nên liền mở cửa ra ngoài hiên. Thấy tôi bước ra, anh cũng ngừng tưới hoa, dưới ánh sáng của mặt trời tôi càng nhìn thấy gương mặt anh nhợt nhạt, xanh xao. Nếu như… nếu như sắc mặt anh tươi tắn hồng hào chắc chắn anh sẽ rất đẹp trai, nhưng trông anh lại quá xanh xao khiến nhìn cũng cảm thấy yếu ớt. Thấy tôi nhìn mình, anh liền bật cười đưa tay xoa đầu tôi rồi nói:
– Sáng mai dậy thì ra tưới hoa cho anh nhé. Sau này đám hoa này đều nhờ em chăm cả.
Trước kia tôi từng rất ao ước có anh chị em, để ít ra có người chia sẻ với mình mọi điều trong cuộc sống. Nay bỗng dưng có một người anh trai dễ mến thế này tôi bỗng đâm ra thấy vui trong lòng liền vội vã gật đầu. Những chuyện đau khổ trước kia tôi bỗng muốn quên đi, muốn sống giống như những bông hoa này, nở rộ và rực rỡ.
Những ngày tiếp theo tôi dần quen với cuộc sống ở đây. Cả bố mẹ nuôi và anh trai đều đối xử với tôi rất rất tốt. Suốt gần mười tám năm trong cuộc đời, quả thực ngoài ngoại tôi ra thì đây là những người đối với tôi tốt như vậy. Trong tủ quần áo bố mẹ nuôi mua cho tôi mấy chục bộ, cả quần áo đi chơi, quần áo đi học, chưa bao giờ tôi được mặc những bộ quần áo đẹp đến như vậy, chưa bao giờ được uống cả một viên vitamine C chứ đừng nói là cả một đống thuốc bổ như bây giờ. Anh trai hằng ngày ở nhà cùng tôi, rảnh rỗi thì hai anh em tưới cây, chăm hoa, không thì anh lại lôi sách vở lớp mười hai ra dạy tôi học, thi thoảng lại cùng tôi đạp xe khắp sân. Chỉ là tôi vẫn không hiểu sao kể từ ngày tôi đến trong mâm cơm, hay trong các bữa ăn sáng tôi đều được ăn khác với mọi người. Khẩu phần ăn của tôi đa số là thịt bò, thịt lợn, gan, sữa, trứng, nước ép cam, các loại nước ép giàu vitamine C. Nếu khẩu phần ăn vài ngày khác tôi có lẽ sẽ không để ý, nhưng ngày nào cũng như vậy tôi dần cảm thấy khó hiểu. Mãi cho đến nửa tháng sau kể từ ngày tôi bị mẹ bán đến đây, một buổi sáng khi tôi dậy ra tưới cây chợt thấy trên bàn có một tờ giấy đặt cạnh túi xách của mẹ nuôi. Vừa nhìn vào tôi bỗng hơi khựng lại khi đó là kết quả xét nghiệm máu của tôi trước khi tôi rời khỏi trung tâm trị liệu tâm lý thời gian trước. Tôi không hiểu vì sao mẹ nuôi lại có kết quả xét nghiệm máu này, cũng không hiểu nó liên quan gì mà mẹ nuôi tôi phải cầm theo. Đến khi tôi tưới cây vào mẹ nuôi tôi liền gọi tôi vào rồi nói:
– Sáng nay mẹ nghỉ, con thay quần áo rồi đi cùng mẹ một lát.
Tôi không biết mẹ định đưa tôi đi đâu, nhưng nghe mẹ nói vậy tôi cũng không còn cách nào đành đi theo mẹ. Mẹ nuôi lái xe chở tôi đi, suốt quãng đường trên xe tôi cứ suy nghĩ mãi về kết quả xét nghiệm máu của mình, lại lấn cấn chuyện không hiểu vì sao bố mẹ nuôi lại nhận nuôi tôi và khẩu phần ăn của tôi khác mọi người. Nhưng có nghĩ nữa, nghĩ mãi tôi vẫn không sao có câu trả lời cho đến khi mẹ nuôi lái xe đưa tôi vào một bệnh viện. Tôi được chỉ định đưa đi lấy máu làm xét nghiệm, sau đó ngồi bên ngoài chờ đợi. Mãi gần một tiếng sau mới có kết quả nhưng bác sĩ lại gọi mẹ tôi sang một phòng khác để tư vấn. Tôi ngồi ở hàng ghế nhựa ngoài hành lang, cuối cùng không kìm nổi tò mò đi về căn phòng mà mẹ tôi và bác sĩ bước vào. Vừa bước đến cửa tôi nghe tiếng bác sĩ cất lên:
– Cô bé rất khoẻ mạnh, các chỉ số máu đều rất tốt, lại là nhóm máu tương thích với cậu Hoàng. Về nhà anh chị cứ tẩm bổ thêm cho cô bé, đến định kỳ ngày truyền máu thì đưa cả hai đến đây.
Tôi nghe đến đây, bỗng cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh. Mặc dù chưa có câu trả lời chính xác nhưng tôi dần lờ mờ nhận ra được vì sao tôi được nhận nuôi. Bên trong cánh cửa phòng mở ra, mẹ nuôi tôi bước ra nhìn thấy tôi thì bà hơi sững lại, nhưng rất nhanh chóng bà lấy lại bình thản giục tôi xuống xe. Suốt quãng đường trên xe về nhà không ai nói với ai câu nào, đi qua hiệu sách mẹ nuôi có vào mua cho tôi bộ sách lớp mười hai rồi lặng lẽ lái xe về nhà. Khi vào đến nhà, mẹ cùng tôi vào phòng, đóng chặt cửa rồi nói với tôi:
– Con ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Tôi ngồi xuống giường, tiếng mẹ đều đều cất lên:
– Thật ra chuyện này bố mẹ cũng định nói với con từ đầu, nhưng thấy tâm trạng con mới về còn bất ổn nên giờ mới có thể nói ra. Bố mẹ nhận nuôi con về đây không phải chỉ đơn giản là làm con nuôi. Anh Hoàng bị bệnh Thalassemia ở thể khá nặng. Bệnh này không có thuốc chữa, chỉ có thể truyền máu thải sắt cả đời, suốt hai mươi ba năm nay dù đã cố gắng các phương pháp khác, thậm chí bố mẹ đã tìm người ghép tuỷ nhưng đều không phù hợp nên chỉ có thể sống như vậy. Thời gian sống có thể cũng chẳng kéo dài được bao lâu, có thể chỉ đến năm ba mươi tuổi hoặc ngắn hơn nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!