Chương 6
Khi mẹ tôi đi khuất tôi cầm bức di thư của anh trai nằm lên giường nằm đọc. Đọc đến khi bức di thư sắp nhàu nát đến nơi tôi mới cất đi rồi cầm quyển sách quen thuộc lật từng trang xem. Tôi có một thói quen, thói quen suốt năm năm nay là mỗi khi cảm thấy suy sụp, mất phương hướng đều đọc quyển sách ấy. Thật ra tôi biết, đọc chỉ là để dối lòng rằng bản thân mình may mắn hơn nhiều người, nhưng ít ra như vậy cũng tốt, tinh thần sẽ từ từ khá hơn đôi chút.
Chỉ có điều không hiểu sao đêm nay tôi đọc mãi mà chẳng thể vào đầu nổi. Từng chữ tôi đã đọc rất nhiều lần nay không thể hiểu mình đang đọc gì. Trong đầu tôi liên tục văng vẳng đến tiếng dì Lan tối nay. Không phải tôi không biết lời dì nói là thật, nhưng từ miệng người ngoài nói sao tôi lại cảm thấy bức bách vô cùng. Thực ra cái chuyện tôi chấp nhận đồng ý lấy một người không quen biết để đổi lấy dự án vực dậy công ty cho gia đình còn không khiến tôi suy nghĩ bằng những lời nói của dì Lan. Trước kia khi anh trai mất, tôi cũng đã nghĩ sau này gia đình có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng chấp nhận. Bởi trên đời này nợ tiền bạc có thể trả dễ dàng chứ nợ ân tình là món nợ mà khó trả nhất. Tất nhiên nói không buồn thì là nói dối, nhưng hối hận thì không, chỉ là trong lòng tôi rất lấn cấn chuyện mẹ sẽ làm cách nào để người ta lấy tôi?
Tôi nằm rất lâu, cuối cùng mới có thể chìm vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau khi còn đang say sưa ngủ tôi đã thấy mẹ gõ cửa hoá ra mới biết trời đã nắng lên rồi. Ra ngoài thấy trên bàn mẹ đã nấu xong đồ ăn sáng thì có chút áy náy nói:
– Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy nấu?
Mẹ tôi nhìn tôi, đôi mắt vẫn sưng mọng nhưng tinh thần bớt suy sụp hơn đôi chút đáp lại:
– Sáng nay mẹ không phải làm gì cả nên dậy sớm nấu. Con ăn sáng đi rồi đi với mẹ có chút việc. Hôm nay bố không vào viện, Thỏ ở nhà với bố con.
Tôi gật đầu vào bàn ăn sáng cùng mẹ. Bữa sáng nay chẳng biết do tinh thần không thoải mái hay sao mà ăn vào tôi cũng thấy nhạt thếch. Sau khi ăn sáng xong mẹ tôi lấy xe máy chở tôi ra khỏi nhà. Ban đầu tôi không biết mẹ định đưa tôi đi đâu, mãi đến khi đến một bệnh viện tư mẹ mới dừng lại gửi xe sau đó đưa tôi lên trên. Lúc lên tôi mới tá hoả khi biết mẹ đưa tôi đến đây để đăng ký dịch vụ vá màng trinh. Có lẽ mẹ cũng thấy sự bất ngờ của tôi liền xin phép đưa tôi ra một góc sau đó từ từ nói với tôi:
– Vân, con cũng biết đấy, Quân Khánh là một tập đoàn lớn, nếu muốn lấy con trai họ, gia thế không thể sánh bằng thì ít nhất ngoại hình, và sự trinh nguyên của người con gái thì phải có. Giờ con không thể để người ta biết được con không còn trinh trắng nữa, như vậy sẽ không bao giờ có cửa bước được vào nhà họ.
Tôi nhìn mẹ đáp lại:
– Nhưng như thế này là đang lừa gạt người khác. Mẹ! Mẹ có thể nghĩ cách khác không chứ con không muốn làm theo cách này.
– Còn cách gì khác cơ chứ? Vân! Thực ra trước kia ngay khi con bước chân về nhà mình mẹ đã muốn đưa con đi vá màng trinh rồi. Không phải mẹ coi trọng trinh tiết, càng không phải mẹ cho rằng việc con bị cưỡng bức là vết nhơ. Mà bởi mẹ thấy con xứng đáng có được hạnh phúc, nhưng xã hội không phải ai cũng chấp nhận được chuyện ấy. Mẹ muốn con vá màng trinh, sống dưới thân phận khác đi, mẹ không sợ người ta chê cười mà mẹ sợ người ta làm tổn thương con. Nếu như con lấy người yêu con, người ta không để ý đến cái màng mỏng manh ấy thì mẹ sẽ chẳng cần phải nói gì cả. Nhưng đây là đi lấy một người không biết quen biết, mình cũng chẳng biết họ thế nào có đánh giá hay không nên phải làm như vậy thôi con ạ.
Xưa nay tôi cũng chưa bao giờ có ý định đi vá lại màng trinh, bởi đã rách rồi có vá lại thì cũng chẳng phải vẹn nguyên gì nữa.
Nhưng mẹ tôi nói đúng, đây là đi lấy một người xa lạ, nếu biết tôi không còn trinh họ có chấp nhận hay không. Có điều dù tôi thấy lời mẹ tôi nói không hẳn là không có lý, chỉ là tôi cảm thấy chuyện tốt thì dễ giấu chuyện xấu thì khó che, vá màng trinh rồi nhỡ sau này vỡ lở ra thì sẽ thế nào nên vẫn nói với mẹ:
– Mẹ! Cứ cho là giờ vá màng trinh, cứ cho là lừa dối được một thời gian đi nhưng cuộc đời đâu ai biết trước điều gì? Nhỡ sau này họ biết sự thật thì sao?
– Con yên tâm, mẹ có sắp xếp cả rồi. Sẽ không ai biết chuyện con bị cưỡng bức đâu. Mẹ sẽ cố gắng vực dậy công ty, sẽ chữa tìm thận thay thế cho bố con sớm nhất, sẽ lấy nhà về trước, rồi nếu sau này chẳng may mọi chuyện vỡ lở ra mà họ không chấp nhận con thì cùng lắm mẹ bán công ty đi, bố khỏi bệnh rồi, lấy được nhà rồi bố mẹ mở cái quán ăn nho nhỏ, con về ở với bố mẹ.
– Nhưng mẹ à…
Tôi nói đến đây đột nhiên tôi thấy mẹ dường như có chút mất kiên nhẫn thô lỗ ngắt lời:
– Vân! Con đã chấp nhận rồi thì con cứ làm theo lời mẹ, mẹ tự mẹ biết sắp xếp cả, được hay không thì mẹ cũng sẽ tự chịu trách nhiệm. Cũng phải đường cùng mẹ nhờ đến con mà con cứ tìm cách bàn lùi. Mẹ cũng chẳng phải muốn đánh đổi hạnh phúc của con theo cách này nhưng giờ cả nhà khó khăn, con cũng đồng ý rồi sao con cứ băn năn làm gì? Năm ấy mẹ hỏi con muốn đi hay ở lại, con chấp nhận ở lại thì con cũng hiểu có khó khăn gì cả nhà cùng nhau gánh vác, chia sẻ… Năm ấy chẳng phải cũng là vì hạnh phúc, vì giải thoát cho con mà anh con…
Mẹ nói đến đây thì dừng lại, lần đầu tiên tôi thấy mẹ to tiếng với tôi như vậy. Trong giây lát tôi bỗng lặng người đi nhìn mẹ. Thấy mẹ nói như vậy tự dưng tôi lại cảm thấy không ngẩng đầu lên nổi. Thứ cảm giác rất khó tả xen lẫn trong lòng. Không phải tôi băn năn, khó khăn không muốn chia sẻ, càng không phải đắn đo gì với quyết định kia nhưng tôi cũng không biết phải thanh minh với mẹ thế nào cho đúng. Câu nói cuối cùng bỏ ngõ của mẹ tôi hiểu mẹ định nói gì. Nó rất rất đau lòng, đau đến mức tôi thấy không sao thở được. Cuối cùng rất lâu sau tôi mới khẽ đáp lại:
– Con xin lỗi mẹ, con không có ý đó.
Mẹ tôi thấy tôi như vậy có lẽ cũng thấy mình hơi nặng lời liền dịu giọng xuống thở dài:
– Thôi. Vào đi, mẹ làm thủ tục đăng ký cho.
Lúc này tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác đi theo mẹ như cái máy. Mẹ đã nói như vậy thì dù mẹ bảo gì tôi cũng chỉ còn cách làm theo. Sau khi thăm khám xong tôi được đưa vào trong. Vì được gây tê nên trong quá trình vá trinh tôi không cảm thấy đau đớn gì. Lúc nằm trên giường tôi cứ nhìn lên trần nhà suy nghĩ mãi, bị phá trinh thì đau như chết đi sống lại còn vá trinh lại nhẹ nhàng đến thế. Nhưng đầu óc tôi rất hỗn loạn, mơ hồ nhớ lại buổi đêm năm mười bảy tuổi ấy lại sợ hãi, run rẩy vô cùng, cố gạt đi nhưng vẫn thấy ám ảnh khôn nguôi.
Sau khi vá trinh xong bác sĩ đưa thuốc cho tôi dặn tôi về nhà uống trong năm ngày. Toàn bộ chi phí mẹ tôi đã trả hết. Về nhà mẹ không cho tôi đụng vào việc gì đều tự mình làm hết. Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa quanh quẩn trong nhà chơi với Thỏ hoặc lúc thì ra ngoài vườn tỉa lá cho đám trà my trước mặt. Trước kia tôi chẳng biết chăm sóc cây là gì, từ khi đến đây gặp anh trai nuôi mới biết mấy điều này. Hoá ra chăm sóc cây rất cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ vô cùng. Tôi nhìn đám trà my, nhớ đến những tháng ngày đã rất xa, nhớ đến khoảng thời gian anh trai dạy tôi tỉa từng chiếc lá. Hoá ra chúng tôi cũng từng vui vẻ đến vậy.
Buổi chiều thứ bảy bố tôi phải vào viện, tôi, mẹ và cả Thỏ đều đưa bố đi. Nhìn từ đằng sau tôi thấy quả thực bố tôi rất gầy, nhìn từ đằng sau càng không thấy da thịt đâu, tóc bố bạc nhiều, cũng rụng nhiều, cánh tay gân guốc nổi lên trong lòng tự dưng xót xa vô cùng. Năm năm trước khi tôi đến bố vẫn còn là người đàn ông phong độ, đổ bệnh vài năm nay bố như một người khác. Lúc bố vào giường nằm anh Khang lại sang thăm khám cho bố rồi gọi tôi và mẹ sang phòng anh. Việc tìm thận phù hợp anh đang cố gắng gấp rút, nhưng hiện tại bố bắt buộc vẫn phải điều trị bằng những loại thuốc tốt nhất, phải lọc máu chạy thận nếu không bố sẽ không chống chọi được.
Vì không đủ tiền trả viện phí luôn hai tháng nợ nên mẹ tôi xin anh Khang khất cho một tháng, mẹ đóng trả trước cho anh một tháng. Có lẽ thấy gia cảnh nhà tôi cũng khó khăn, không còn được như xưa nên anh Khang cũng đồng ý với mẹ cho khất đến tháng sau.
Gần chín giờ đêm ba người chúng tôi mới về nhà. Thỏ ngủ từ trên xe, mẹ tôi đưa con bé vào giường rồi mang cho tôi cốc sữa rồi đưa cho tôi chút tiền. Thế nhưng tôi không lấy tiền, mấy năm nay đi học tôi biết gia đình khó khăn nên đều tự mình kiếm tiền trang trải cho bản thân. Nay bố tôi còn không đủ tiền viện phí, tôi sao có thể lấy tiền của mẹ được. Thế nhưng mẹ nhất quyết đưa cho tôi bằng được rồi nói:
– Con cứ cầm lấy, mai ra nhà trọ bảo cái Nguyệt đi cùng mua mấy bộ quần áo đẹp mà mặc.
Tôi không còn cách nào đành cầm số tiền mẹ đưa. Mẹ khẽ ngồi xuống cạnh tôi rồi nói tiếp:
– Vân. Thật ra trước kia bố mẹ lấy nhau cũng là hôn nhân sắp đặt. Thế nhưng lấy nhau về rồi từ từ lại yêu nhau. Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Con có ra xã hội yêu đương cũng chưa chắc tìm được người tốt hơn con trai của tập đoàn Quân Khánh. Thế nên mẹ mong con cũng đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Tư tưởng tích cực thì mọi chuyện cũng mới tích cực được.
– Vâng ạ. Con biết rồi mẹ ạ.
– Ừ. Mà Vân này, mấy năm nay… con có liên lạc gì với mẹ đẻ của con không?
Nghe mẹ nuôi hỏi đến đây tôi có chút bất ngờ khẽ lắc đầu. Mấy năm nay tôi chưa từng liên lạc với mẹ đẻ, bà ấy cũng chưa từng liên lạc với tôi. Năm đầu tiên bị bán đi tôi vô cùng, vô cùng hận mẹ đẻ tôi. Thế nhưng từ khi anh trai nuôi tôi mất tôi không còn hận thù gì nữa, có điều cũng không bao giờ muốn liên lạc với bà ấy, không quan tâm cũng không muốn gặp lại. Thi thoảng tôi có nghe bố mẹ nuôi nhắc đến bà ấy, nghe nói bà ấy giờ đang ở tỉnh khác mở một cửa hàng tạp hoá nhưng tôi không muốn để ý. Hai năm trước tôi có về giỗ ngoại, xung quanh hàng xóm đã chuyển đi hết nhưng căn nhà của ngoại vẫn giữ nguyên mà chẳng có ai ở đó, ngay cả ngày giỗ ngoại bà ấy còn chẳng về, đến tôi bà ấy còn chẳng cần sẵn sàng vì tiền mà bán đi huống hồ là liên lạc với tôi cớ sao tôi lại phải liên lạc với bà ấy chứ? Mẹ nuôi tôi thấy tôi lắc đầu, khoé môi mấp máy dường như định nói điều gì đó lại thôi. Cuối cùng mẹ dặn tôi ngủ sớm rồi cũng về phòng.
Tôi nằm trên giường nhớ lại từng chuyện trước kia. Có những chuyện in sâu đậm đến mức tôi không bao giờ quên được. Tôi còn nhớ như in những ngày mùa đông giá rét mẹ đẻ tôi về lấy tiền của tôi và ngoại đem đi, nhớ những ngày người ta đến đòi nợ mang chút tài sản ít ỏi tôi và ngoại sắm sửa được đi mất. Mà điều tôi nhớ nhất là ngày tôi bị cưỡng bức, nếu như ngày hôm ấy mẹ tôi không đập con lợn đất lấy hết tiền đi, biết đâu tôi đã không phải chạy đến nhà bà Tuyết vay tiền, tôi đã nhanh chân hơn về nhà lấy con lợn đất ra viện, tôi đã không bị cưỡng bức đau đớn như thế? Hay giá như hôm ấy mẹ đẻ tôi đừng vào sòng bạc, nghe một cuộc điện thoại của tôi rồi mang tiền đến đóng viện phí, chỉ thế thôi có lẽ số phận tôi đã được thay đổi rồi. Cuối cùng thì sao chứ, dù khốn khổ như vậy mẹ vẫn bán tôi đi lấy tiền đó thôi? Tôi có thể tha thứ cho mẹ rồi xem như không có chuyện gì sao? Tôi thật sự không thể làm được!
Sáng hôm sau cái Nguyệt gọi tôi từ sớm về phòng dọn phòng để sang tháng phải trả phòng rồi. Chúng tôi còn đúng duy nhất hai tuần ngày nữa là kết thúc thực tập về trường để chuẩn bị tốt nghiệp. Lúc tôi dậy mẹ và Thỏ vẫn đang ngủ, tôi đặt số tiền hôm qua mẹ đưa cho tôi rồi lặng lẽ ra ngoài bắt xe bus. Khi sang đến nơi cái Nguyệt nó vẫn đang dọn đồ, đúng là con gái có khác, đồ đạc nhiều phết, đồ nào còn dùng thì để ngoài không thì cất hết vào valy để hôm thực tập xong về đỡ phải dọn nhiều.
Hai đứa dọn dẹp đến gần trưa mới xong, lúc đi ăn cơm mẹ gọi cho tôi. Mẹ hỏi tôi vì sao không cầm tiền đi còn để ở nhà, thế nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rằng tôi vẫn còn tiền, mẹ để tiền đó mua gì ngon ngon cho mẹ và Thỏ ăn, đằng nào cũng còn có nửa tháng nữa tôi về nhà rồi, số tiền ấy tôi cũng sẽ không dùng đến. Mẹ thấy tôi nói vậy cũng không nói gì thêm chỉ dặn tôi tuần này cứ ở bên đó lo cho việc thực tập, thứ sáu tuần sau kết thúc thực tập về sớm một chút đi với mẹ có việc.
Ăn cơm xong tôi với cái Nguyệt về phòng nằm, ngày chủ nhật cũng chẳng có gì làm. Hai đứa nằm tâm sự với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Tự dưng lúc này tôi nhớ đến tập đoàn Quân Khánh, cái Nguyệt xưa nay rất hay tìm hiểu về các công ty, tập đoàn lớn ở thủ đô nên tôi không kìm được tò mò liền hỏi nó:
– Này! Mày biết tập đoàn Quân Khánh không?
Nghe tôi hỏi đến đây cái Nguyệt liền quay sang tôi trố mắt đáp:
– Biết! Tập đoàn lớn thế ai chả biết. Sao đấy, định xin vào đấy làm à?
– À không, hôm trước về nhà nghe mọi người nhắc đến tập đoàn đó nên tò mò thôi.
– Ui giời! Tưởng mày xin vào đó làm nên tìm hiểu chứ. Trường mình có mấy anh chị khoá trên xuất sắc đang làm ở Quân Khánh đấy, trước tao cũng có ý định cố gắng học để đầu quân cho Quân Khánh, nhưng xem xét tình hình thì bên Dương Bình phù hợp hơn vì nó là công ty luật, tiêu chuẩn cũng không cao như Quân Khánh.
Tôi nghe vậy gật gù đồng tình, Dương Bình là chỗ tôi và cái Nguyệt đang thực tập. Nói chung mọi người ở Dương Bình rất nhiệt tình, đây cũng không phải tập đoàn quá lớn chỉ là công ty hạng trung nên phù hợp với những sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm, mới ra trường như chúng tôi. Vậy nên tôi và nó mới chọn Dương Bình để thực tập. Tôi nhìn cái Nguyệt lại hỏi tiếp:
– Mày biết gia đình chủ tập đoàn Quân Khánh ấy như thế nào không?
– Gia đình? Ý là vợ con ý hả? Cái này tao không nắm được kĩ đâu, chỉ biết vợ ông ấy cũng nắm cổ phần trong công ty, hình như có hai người con trai nhưng chẳng ai theo con đường kinh doanh cả. Nghe nói làm nhà nước cả, công an, bác sĩ, hay bộ đội gì đó tao không rõ lắm. Sao tự dưng lại muốn tìm hiểu về Quân Khánh thế?
– Thì đã bảo là tò mò rồi còn gì.
Cái Nguyệt nhìn tôi tỏ vẻ không tin nhưng nó cũng chẳng hỏi thêm gì giảm nhiệt độ điều hoà xuống rồi ném cho tôi con gấu bông giục:
– Thôi ngủ đi! Thay vì tò mò mấy chuyện như thế hãy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Tôi nghe nó nói thì bật cười ôm lấy con gấu bông rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày tiếp theo để gấp rút hoàn thiện hồ sơ thực tập tôi và cái Nguyệt quay như chong chóng. Thế nên những chuyện khác tôi cũng dần quên béng đi. Tối thứ năm của tuần sau đó nữa khi kết thúc ngày cuối cùng thực tập tôi và cái Nguyệt được các anh chị trong công ty mời ra nhà hàng ăn. Suốt bao nhiêu tháng ở đây, các anh chị đối đãi với chúng tôi rất tốt, tạo mọi điều kiện cho tôi và cái Nguyệt hoàn thiện hồ sơ một cách đẹp đẽ và xuất sắc nên tối đó tôi và cái Nguyệt uống cũng kha khá nhiều đến nỗi sáng hôm sau gần mười giờ tôi và nó mới dậy được. Sau khi dậy tôi thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, cùng cái Nguyệt ăn bữa cơm với chủ nhà trọ rồi đến gần hai giờ chiều mới xong xuôi bắt xe bus về nhà, cái Nguyệt cũng trở về kí túc xá trường. Khi về đến nhà đã hơn ba giờ chiều, lúc này tôi mới thấy bốn năm cuộc gọi nhỡ của mẹ. Có điều vì điện thoại để trong túi lại quên chỉ để rung mà đồ đạc lỉnh kỉnh quá nên tôi không hề hay biết mẹ gọi. Vào đến nhà tôi thấy mẹ đã chờ tôi ở sofa, thấy tôi ôm một đống đồ thì khẽ trách:
– Sao không gọi taxi mà đi cho nhanh hả con? Nhiều đồ thế này đi xe bus mệt chịu nổi?
Thật ra không phải từ khi bố tôi nằm viện, mà vì gia cảnh nghèo khó từ nhỏ nên tôi rất tiết kiệm, tiền taxi về đây mấy trăm bạc trong khi tôi đi xe bus có vé tháng không mất đồng nào. Mẹ giúp tôi dọn đồ vào rồi rót cho tôi cốc nước lạnh sau đó nói:
– Tối nay bên Quân Khánh có bữa tiệc mừng kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới của chủ tịch, họ có mời mẹ tham dự cùng. Mẹ hẹn makeup rồi, bốn rưỡi họ đến trang điểm cho mẹ con mình, mẹ cũng mua cho con cái váy rồi. Tối nay đến con cố gắng lấy lòng người ta. Thỏ mẹ gửi bên nhà dì Lan rồi, con đi vào nghỉ tầm tiếng rồi tắm sớm đi vì sợ hôm nay tiệc về muộn, tắm xong ra makeup là vừa. Mẹ make trước một chút.
Tôi nghe mẹ nói thì có chút bất ngờ bởi tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả. Thế nhưng tôi cũng không dám từ chối hay nói gì chỉ gật đầu đi vào phòng. Hôm nay dọn dẹp cũng rất mệt, tôi đặt hẹn giờ sau đó nằm ngủ độ bốn mươi phút, lúc tỉnh dậy đã nghe loáng thoáng tiếng người make up đang make cho mẹ tôi. Tôi thấy vậy cũng đi vào nhà tắm tắm cho thoải mái một chút. Tắm xong ra ngoài mẹ tôi cũng đã thay váy và trang điểm xong. Mẹ đưa cho tôi chiếc váy dự tiệc mẹ đã chuẩn bị sẵn để tôi thay rồi mới ra ngoài để người ta trang điểm cho. Rõ là tôi trang điểm mà mẹ tôi cứ đứng bên cạnh chỉ bảo người ta makeup như thể hôm nay là đám cưới của tôi luôn rồi. Tôi cảm thấy mẹ làm vậy hơi kì công, dù sao cũng là đi theo mẹ dự tiệc thôi mà, đâu phải tôi và người ta gặp nhau cái là người ta đã lấy tôi ngay đâu? Thế nhưng mấy suy nghĩ này tôi chỉ để trong lòng không dám nói ra.
Sáu giờ tối tôi và mẹ mới từ ở nhà đi đến bữa tiệc. Trước kia công ty của bố mẹ tôi cũng rất nhiều lần tổ chức những bữa tiệc mời khách khứa đến, nhưng đến đây rồi tôi mới choáng ngợp bởi độ giàu có và xa hoa của chủ nhân bữa tiệc này. Quả là tập đoàn lớn có khác, tôi đi theo mẹ mà cứ có cảm giác mình là con bé lọ lem lạc vào giữa một thế giới khác biệt so với mình. Mẹ tôi lấy hai ly rượu, một ly đưa cho tôi, một ly mẹ cầm chào hỏi mấy người khách quen. Chỉ có lúc trước nhà tôi còn thịnh vượng họ còn nhiệt tình, nay đối với mẹ chỉ xã giao chào rồi nhanh nhanh chóng chóng đi tìm đối tác khác phát triển hơn. Tôi nhìn mẹ như vậy trong lòng có chút chua xót, thế nhưng mẹ tôi chẳng lấy làm buồn quay sang cười với tôi rồi nói:
– Sau này con đi làm cũng sẽ thế, thế giới này là như vậy, họ cần con thì họ sẽ vui vẻ, niềm nở, khi không cần nữa đến cái liếc mắt nhìn nhau họ cũng không muốn dành cho mình.
Nói rồi mẹ khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, một lúc sau ánh mắt mẹ dừng lại rất lâu ở một nơi nào đó rồi kéo tôi đi về hướng ấy. Tôi không biết mẹ đưa tôi đi đâu, đến khi mẹ dừng lại tôi mới ngẩng lên thấy ngay trước mặt mình là một người đàn ông độ hai tám, ba mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, gương mặt rất đẹp trai và chững chạc. Tôi còn chưa biết đó là ai mẹ tôi đã nói:
– Vân! Đây là anh Khánh, con trai thứ hai của nhà bác Lâm, chủ tịch tập đoàn Quân Khánh.
Người đàn ông tên Khánh lúc này khẽ quay sang tôi, ánh mắt bỗng hơi dừng lại trên gương mặt tôi, nhưng rồi rất nhanh chóng quay sang mẹ tôi hỏi:
– Cô Tâm. Đây là…
– Đây là Vân, con gái cô. Con bé năm nay đang là sinh viên năm cuối trường Luật. Vân, con mời anh Khánh một ly đi, anh Khánh trước kia từng là bạn cũ của anh Hoàng, hồi năm lớp 9 thi đội tuyển Hoá cùng anh Hoàng cả hai đều giành điểm xuất sắc toàn thành phố, sau nhà mình chuyển đi nên mất liên lạc nên anh ấy chắc không biết con. Anh Khánh giờ đang làm công an ở quận Hà Đông gần nhà mình.
Tôi thấy mẹ nói vậy khẽ nâng ly rượu lên, anh ta cũng lịch sự đưa ra uống cạn một hơi. Mẹ tôi thấy anh ta uống cạn thì bấu nhẹ tay tôi cuối cùng tôi cũng phải cạn ly. Đến khi uống xong tôi khẽ nhìn anh ta lần nữa, trong giây lát tôi bỗng có một cảm giác mơ hồ quen thuộc mà lại xa lạ. Tôi không biết diễn tả cảm giác của mình ra sao tự dưng có cảm giác thế thôi. Thế nhưng tôi liền gạt đi, người ta là con trai của tập đoàn Quân Khánh, hạng tép riu như tôi gặp kiểu gì được. Mẹ tôi thấy tôi im im, lại cầm chai rượu ở bàn tiệc bên cạnh rót vào hai ly cho tôi và Khánh rồi nói tiếp:
– Vân! Anh Khánh là công an ngay quận mình, con bắt chuyện làm quen với anh sau này biết đâu cần giúp đỡ gì. Đều là người quen cả.
Mẹ tôi đã nói đến vậy, tôi cũng không từ chối được, mà nghĩ ra câu gì để hỏi tôi cũng chẳng nghĩ nổi cuối cùng rặn mãi được nụ cười méo mó hỏi:
– Anh Khánh là công an chắc vất vả lắm nhỉ?
Câu hỏi của tôi chắc nhạt như nước lã, anh ta theo phép lịch sự cũng đáp lại:
– Cũng tuỳ từng lúc thôi. Em bao giờ thì ra trường?
– Còn hơn tháng nữa thôi anh ạ.
Nói đến đây tôi tự dưng câm bặt mồm, mẹ tôi đứng cạnh huých vai nói:
– Con mời anh Khánh thêm một ly đi. Con bé này…
Cuối cùng không phải một ly, mà đến hai ba ly, cứ nói một câu chuyện mẹ tôi lại giục tôi mời anh ta một ly. Có lẽ vì nể mặt mẹ tôi anh ta mới uống với tôi như vậy. Đến khi uống được tám chín ly đầu óc tôi cũng chuếnh choáng, mắt cũng mờ đi, cũng may lúc ấy mẹ tôi được đối tác nào đó mời sang một góc nên cuối cùng tôi không phải uống nữa nhưng mẹ lại dặn tôi ở đây nói chuyện với Khánh. Lúc nãy có mẹ tôi còn biết mở lời ra hỏi, giờ chỉ có tôi với anh ta tôi thật sự không biết nói gì cuối cùng xin phép anh ta đi tìm mẹ tôi. Anh ta cũng rất chừng mực, hoặc có lẽ chẳng có chút hứng thú gì với tôi nên gật đầu đi ra chỗ khác. Tửu lượng tôi vốn đã không tốt, lại thêm rượu khá nặng, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh vào nhà vệ sinh rửa mặt qua rồi mới ra tìm mẹ. Lúc nhìn thấy tôi mẹ tôi khẽ tiến lại hơi gắt nhỏ vào tai tôi:
– Mẹ đã bảo con ở đấy nói chuyện với cậu Khánh rồi con còn đi đâu thế? Con lẽ ra phải ở đấy lấy lòng cậu ta, như vậy mới chiếm được cảm tình của cậu ta chứ?
Tôi định đáp lại, mẹ tôi đã lại nâng ly rượu lên rồi nói tiếp:
– Thôi! Đứng đây chờ mẹ đừng đi đâu cả. Đói thì ăn chút bánh đi.
Nói rồi mẹ tôi lại tiếp tục đi đâu đó, vì chưa ăn gì lại uống rượu nên bụng tôi rất cồn cào. Tôi lấy chút bánh ăn rồi đứng lặng lẽ chờ mẹ. Phía bên kia tôi thấy mẹ lại đi về phía Khánh, hình như mẹ lại mời anh ta vài ly, nói chuyện cũng rất lâu. Nhìn khoảng cách địa vị của tôi và anh ta như vậy, tôi càng cảm thấy giữa tôi và anh ta rất khó để có thể có một kết cục như mong muốn của mẹ tôi. Lấy lòng gì chứ? Giữa những cô gái xinh đẹp, giàu có ở đây, tôi chìm nghỉm đến mức anh ta còn chẳng buồn nhìn tôi, lấy đâu ra mà lấy lòng, mà chiếm tình cảm. Khi còn đang suy nghĩ tôi chợt nghe tiếng mấy người khách, dường như là vợ của mấy vị giám đốc lớn đứng cạnh tôi bàn tán:
– Kia là cậu Quân, con trai cả đang làm phó khoa hiếm muộn của bệnh viện phụ sản Trung Ương, còn kia là cậu Khánh, con trai thứ cũng làm phó đội trưởng đội hình sự công an quận Hà Đông hình như cậu Quân cũng mới chuyển về Hà Nội vài năm gần đây thôi mà lên được phó khoa. Gia đình cực phẩm nên hai cậu con trai cũng cực phẩm, đẹp trai lại giỏi giang biết bao, cần gì phải đi theo con đường kinh doanh, tôi lại thích con trai làm mấy ngành nghề thế này. Con gái tôi mà lấy được một trong hai cậu con trai nhà Quân Khánh thì đời không còn gì hơn nữa.
Tôi nghe như vậy, miếng bánh trong cổ họng bỗng dưng nghẹn lại. Rõ ràng không phải tôi bàn lùi, càng không phải tôi băn năn, mà những điều mẹ tôi nói quá xa vời, hay nói cách khác là đang cố chấp với những thứ không thể thuộc về mình được.
Tôi không nhớ tôi đã ở bữa tiệc mấy tiếng, chỉ nhớ độ mười giờ đêm khi tiệc gần tàn mẹ tôi và Khánh cũng đi về phía tôi. Chẳng biết bằng cách nào mẹ tôi nhờ anh ta lái xe đưa tôi và mẹ về nhà. Lúc ra xe mẹ tôi đẩy tôi lên ghế đầu ngồi cạnh anh ta còn mẹ ngồi bên dưới. Vẫn là bầu không khí gượng gạo ấy, vẫn chỉ có mình mẹ tôi hỏi han anh ta. Mãi khi xe về đến nhà tôi mới cảm thấy dễ thở một chút. Vốn nghĩ anh ta sẽ về luôn, không ngờ anh ta lại đỗ xe ở ngoài rồi cùng tôi và mẹ đi vào. Khi vào đến bên trong nhà mẹ tôi khẽ quay sang nói với tôi:
– Con dẫn anh Khánh lên phòng thờ thắp cho anh Hoàng nén hương giúp mẹ.
Theo lời mẹ tôi nói trước kia Khánh và anh nuôi tôi cũng từng trong đội tuyển Hoá, có lẽ không phải quá thân thiết nhưng cũng là cố nhân. Chắc vì thế anh ta mới chở tôi và mẹ về. Khi lên đến phòng thờ tôi lặng lẽ đứng bên cạnh, Khánh đốt một nén hương lên trên bàn thờ của anh tôi rồi đứng một lúc sau đó mới cùng tôi đi xuống. Đi được hai bậc cầu thang đột nhiên anh ta hỏi tôi:
– Cô… là con gái ruột của cô Tâm?
Nghe anh ta hỏi đến đây, tôi hơi bất ngờ, vốn định đáp lại tôi chỉ là con gái nuôi thì đã thấy tiếng mẹ tôi gọi xuống:
– Hai đứa xong chưa, xuống uống chút nước cho giải rượu này.
Anh ta thấy vậy cũng không nói gì nữa đi xuống dưới phòng khách xin phép đi về. Thế nhưng mẹ tôi lại giục tôi vào bếp bưng hai cốc nước chanh leo mẹ vừa pha rồi nói với Khánh:
– Nãy cô thấy cháu uống cũng nhiều, uống nhiều như vậy lái xe cũng nguy hiểm, từ đây về nhà cháu lại xa nữa. Cháu uống cốc nước mát cho tỉnh táo rồi ngồi chút hãy về. Mấy khi sang nhà cô đâu.
Có lẽ vì nể mẹ tôi Khánh cũng không từ chối, tôi đứng trong bếp, choáng váng phải rửa mặt thêm lần nữa mới bưng được hai cốc nước chanh leo lên, lúc lên mẹ tôi cũng nói:
– Con cũng uống nhiều rồi nên ngồi đây uống chút nước với anh Khánh cho tỉnh táo. Anh em nói chuyện một lúc, sau này có khi còn gặp nhau nhiều.
Vì ban nãy uống rượu nặng quả thực đến giờ mắt vẫn mờ mờ, lại ăn bánh nên tôi cũng khá khát chẳng nghĩ gì liền đưa cho Khánh một cốc nước, tôi một cốc mời anh ta uống. Khánh cũng uống nhiều rượu thật, nãy trên xe tôi thấy mùi rượu rất nồng nên anh ta uống mấy ngụm đã hết gần cốc nước chanh leo. Tôi cũng ực mấy hơi, cơn khát như được giải toả, cổ họng dịu đi rất nhiều. Khi ngồi được vài phút Khánh bỗng lắc lắc nhẹ đầu như thể vẫn chưa hết choáng váng quay sang mẹ tôi nói:
– Cháu xin phép cô đi rửa mặt chút rồi cháu về luôn ạ, cũng muộn rồi cháu ở lại cũng không tiện cho lắm.
Mẹ tôi thấy vậy cũng không cản nữa, chỉ phòng vệ sinh cho anh ta. Khi anh ta đi vào nhà vệ sinh mẹ tôi liền quay ra nói với tôi:
– Con vào phòng dọn dẹp qua giường chiếu, mẹ sang đón Thỏ rồi cho con bé ngủ với con. Lát có gì con tiễn anh Khánh nhé.
Tôi khẽ gật đầu nhưng bỗng cảm thấy đầu óc càng lúc càng mụ mị càng choáng váng, cả người nóng bừng lên. Khi vào đến trong phòng người tôi càng lúc càng nóng ran, bật điều hoà mười tám độ vẫn cảm thấy hừng hực trong người, nhịp tim cũng đập rất mạnh. Phía bên dưới cơ thể tôi cũng nóng lên khiến đôi chân tôi không kìm được mà co rúm lại. Bên ngoài có tiếng bước chân của Khánh, anh ta hình như đi về phía cửa nhà nhưng tôi cảm thấy không sao có thể ra tiễn anh ta được bởi cơ thể đang cảm nhận được sự bất thường về sinh lý. Cứ ngỡ anh ta đi rồi, không ngờ vài phút sau đột nhiên tôi thấy anh ta đi vào phòng tôi. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt tôi nhận thấy mắt anh ta hơi đỏ lên, hơi thở hỗn loạn nói với tôi:
– Cửa nhà cô hình như bị khoá rồi… cô có chìa khoá mở giúp tôi…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!