Những ngày Mạc Nhược Vũ ở nhà không thể rời khỏi giường, Kiều Chính Hạo cũng không đến công ty mà chuyển về làm việc tại nhà, chỉ tội cho anh chàng thư ký của anh phải chạy qua chạy lại giao tài liệu.
Ngày đính hôn của La Hàn sắp đến, Kiều Chính Hạo đích thân chọn lễ phục tham dự. Mạc Nhược Vũ ngồi trên sofa trong phòng ngủ nhìn chiếc váy hai dây màu đỏ trong tay Kiều Chính Hạo giơ cho cô xem, ngắn đến mức không thể ngắn hơn, đã vậy còn xẻ cao một bên đùi, phía sau lưng chỉ có hai sợi dây đan chéo hình chữ X, Kiều Chính Hạo dám cho cô mặc ra ngoài thì cô cũng không dám phô thân thể khiêm tốn của mình cho người khác dòm ngó.
Bộ dạng Kiều Chính Hạo hứng thú với chiếc váy siêu quyến rũ này, anh cười lưu manh: “Công chúa nhỏ, khi nào hết nhớ mặc"
Mạc Nhược Vũ trợn mắt nhìn Kiều Chính Hạo, bất giác né người cảnh giác cao độ, biết ngay anh chẳng thể đứng đắn được.
Đồ để Mạc Nhược Vũ mặc vào buổi tiệc là chiếc váy xòe kín bưng màu đen, phần từ cổ đến trên ngực và tay áo được thiết kế bằng vải voan hai lớp, vạt váy nhiều lớp mỏng chồng lên nhau tạo độ phồng dài qua mắt cá chân.
Mạc Nhược Vũ khẽ thở dài thườn thượt, sự chiếm hữu của Kiều Chính Hạo đã tăng vọt, kẻo không lâu nữa sẽ nhốt cô trong nhà không cho ra đường cũng nên, nhưng cô đâu phải mỹ nhân tuyệt trần, Kiều Chính Hạo thật là không biết xem xét đúng đắn.
Trong căn hộ cao cấp của Hạ Liên, Hải Lâm ngồi trong phòng khách trầm tư hút thuốc, Mạc Nhược Vũ bỏ qua cho Hạ Liên nhưng lại cắt đứt hoàn toàn với anh ta. Hải Lâm ánh mắt hằn sâu thù hằn, không ngờ Kiều Chính Hạo thâm độc đến mức theo dõi vạch trần.
Nói Hải Lâm ngốc rất đúng, Hạ Liên bảo Kiều Chính Hạo đã sớm biết nên tung tin giả khiến Hạ Liên tưởng thật mới nói cho Hải Lâm nghe, vậy mà anh ta vẫn tin lời cô nói. Hạ Liên hiện tại là người duy nhất có thể tiếp cận Mạc Nhược Vũ, Hải Lâm cần cô để cứu vãn mối quan hệ với Mạc Nhược Vũ dù biết là bất khả thi.
Một lý do nữa, Hải Lâm chưa từng nghĩ Hạ Liên sẽ phản bội anh ta, thêm vào đó Kiều gia có quyền lực quen biết rộng rãi, Kiều Chính Hạo muốn điều tra hành động của một người không khó, Hải Lâm tự trách bản thân đã quá sơ suất mà không hay biết chính mình bị dắt mũi.
"Vẫn không hẹn Nhược Vũ được?" Hải Lâm giọng điệu mất kiên nhẫn, đợi cả tuần nay vẫn chẳng thấy tiến triển hơn chút nào.
"Kể từ hôm đó Kiều Chính Hạo quản rất chặt, mấy ngày nay cũng không thấy Mạc Nhược Vũ đến công ty" Hạ Liên bước đến ngồi bên cạnh, cười đắc ý: “Thư ký Kiều Chính Hạo nói bọn họ sẽ tham gia tiệc đính hôn của La Hàn"
Ánh mắt Hải Lâm lóe lên tia sáng, suýt thì quên mất cơ hội này. Hải Lâm nhếch môi, tém tóc Hạ Liên ra sau, nói: “Hôm đó phải nghĩ cách tách hai người họ ra"
Nói rồi Hải Lâm hôn lên vai trần của Hạ Liên, vô cùng hài lòng với cô gái này.
Lễ đính hôn của La Hàn diễn ra với không gian tiệc đứng sang trọng, khách mời không quá đông hầu như đều là người trong giới kinh doanh.
Hơn bảy giờ tối Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ đến nơi, cô mặc chiếc váy đen, còn anh mặc vest tông xẹt tông.
Bước chân vào sảnh bữa tiệc, mọi sự thu hút đổ dồn về phía Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ tình tứ khoác tay sánh đôi bên nhau, là thật hay đóng kịch thì bọn họ tạm thời chưa thể xác nhận.
La Hàn cùng vợ sắp cưới vui vẻ đi đến, cười nói: “Tôi còn tưởng cậu không đến"
Kiều Chính Hạo cười như không: “Đương nhiên là phải đến"
Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, Mạc Nhược Vũ mắt đối mắt với vợ La Hàn, càng nhìn càng quen mắt.
Cô gái mỉm cười ngọt ngào nhìn Mạc Nhược Vũ: “Chị không nhận ra tôi sao?"
Hai người đàn ông cùng hướng mắt về Mạc Nhược Vũ, cô nhìn thật kỹ cô gái kia hồi tưởng ký ức: “Âu Nhã?"
"Phải" Âu Nhã thanh lịch gật đầu.
Mạc Nhược Vũ há hốc ngạc nhiên nhìn Âu Nhã, cô gái thắt tóc hai bên bị Kiều Dương từ chối tình cảm năm cấp ba hiện tại thay đổi đến không nhận ra, Âu Nhã ngày xưa giản dị nhút nhát, Âu Nhã đối diện lúc này lại vô cùng xinh đẹp gợi cảm trong bộ váy đuôi cá ôm sát cơ thể. Mạc Nhược Vũ tự hỏi nếu Kiều Dương ở đây liệu có hối hận vì bỏ lỡ một mỹ nhân ẩn giấu nét đẹp.
"Hai người quen nhau sao?" La Hàn hiếu kỳ hỏi.
Mạc Nhược Vũ chưa kịp mở miệng thì Âu Nhã đã lên tiếng trước, cô ta ôm cánh tay La Hàn tình cảm nói: “Chị ấy là đàn chị năm cấp ba của em"
"Thật sao? Thật trùng hợp" La Hàn mặt mày rạng rỡ.
Mạc Nhược Vũ cười gượng gạo, nếu để Kiều Chính Hạo biết Kiều Dương từng từ chối tình cảm Âu Nhã, sau đó xuất hiện tin đồn cô với Kiều Dương hẹn hò... chưa gì cô đã thấy tương lai mù mịt với anh.
"Chị đúng thật là lạ nhỉ, năm đó chị có tin đồn với Kiều Dương, lên đại học hẹn hò với Hải Lâm, cuối cùng lại lấy Kiều thiếu gia đây, tình duyên của chị cũng thật tốt, không giống như tôi" Âu Nhã cố tình nhắc đến để “đốt nhà” Mạc Nhược Vũ, còn giả vờ đáng thương rằng đường tình duyên của mình trắc trở.
"Không sao" La Hàn cưng nựng gương mặt rướm lệ của Âu Nhã, an ủi: “Có anh đây rồi"
Mạc Nhược Vũ cười lạnh, lén chuyển động con ngươi sang Kiều Chính Hạo bên cạnh, sắc mặt anh tăm tối, đôi mắt sâu thẳm mang tia giết người, cô vội nhìn sang nơi khác, căng thẳng nuốt nước bọt.
Chạm mắt với nhau, Âu Nhã đắc ý lên mặt chọc tức Mạc Nhược Vũ, Mạc Nhược Vũ khẽ thở dài sầu não, thời gian đúng là vũ khí mạnh nhất thay đổi một con người. Cũng giống như Mạc Nhược Vũ, từ một cô gái vô tư trở thành người phụ nữ trăm mối lo nghĩ, đánh mất cả thanh xuân tươi đẹp vô tư.