Cùng nhau ăn tối, dưới ánh sáng lập lòe do không có đường điện, phần lớn bóng đèn được mở bằng máy phát nên phải đưa vào chủ trương siêu tiết kiệm.
Kiều Chính Hạo từ bé đến lớn đã quen sống trong sung sướng, đến nơi hoang vắng thiếu thốn đủ thứ vật chất này đương nhiên không chấp nhận được.
Từ lúc trời sập tối thì sắc mặt của Kiều Chính Hạo cũng tối theo, nếu không phải vì Mạc Nhược Vũ kiên quyết ở lại thì anh đã không phải gồng mình chịu khổ như thế này.
Thấy tâm tình Kiều Chính Hạo không tốt, Kiều Dương đoán được lý do liền lên tiếng nói: “Nhược Vũ... À không chị dâu, sáng mai hai người về nước trước đi, dù sao ở đây cũng có nhiều người rồi"
Nghe Kiều Dương nói, Mạc Nhược Vũ quay sang nhìn Kiều Chính Hạo, anh cũng đang mong đợi chờ câu trả lời của cô. Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Mạc Nhược Vũ muốn nhân cơ hội này thay đổi tính tình Kiều Chính Hạo, trầm lắng mở lời: “Chính Hạo, anh về nước trước, anh muốn làm gì em cũng sẽ không quản, chỉ cần khi em về thì mọi chuyện đâu sẽ vào đó trở lại"
Kiều Chính Hạo hiểu rõ ý Mạc Nhược Vũ nói, cô đang có ý nghĩ anh cần người phát tiết thì cứ về nước mà buông thả, đợi cô về thì chấm dứt, nhưng chính suy nghĩ này của Mạc Nhược Vũ khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương, anh chỉ yêu cô, duy nhất một mình cô.
Bàn tay Kiều Chính Hạo siết lại thành nắm đấm, con ngươi hằn mạch máu đỏ vì tức giận, anh trầm thấp giọng đủ Mạc Nhược Vũ và Kiều Dương đối diện nghe thấy: “Mạc Nhược Vũ, hóa ra trong tư tưởng của em chưa bao giờ tin anh. Được, em muốn làm gì thì làm đi, đừng có hối hận"
Kiều Chính Hạo bỏ ngang bữa tối, hằn học đứng dậy bỏ đi ra ngoài, Kiều Dương nhìn theo anh trai rồi khẽ cau mày trách Mạc Nhược Vũ: “Nhược Vũ, sao cậu lại nói vậy? Anh mình làm biết bao nhiêu chuyện để làm lành với cậu, cậu lại bảo anh ấy ra ngoài tìm cô gái khác lên giường? Cậu có phải không tỉnh táo rồi không?"
Mạc Nhược Vũ mỉm cười, bình thản đáp: “Mình biết"
Gương mặt cô thoáng lên nét cười ẩn ý, hỏi ngược lại Kiều Dương: “Cậu có hiểu tình yêu là gì không?"
Kiều Dương tròn mắt ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Mạc Nhược Vũ để lại nụ cười sâu xa đi ra ngoài, rõ ràng đây là chuyện của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ, kết quả anh mới là nhân vật phải chịu tổn thương vì là người độc thân?
Cô gái y tá nhìn vẻ mặt ngây ngô khi được hỏi về tình yêu của Kiều Dương, bất giác mỉm cười vui vẻ.
Trở vào lều, Kiều Chính Hạo đang nằm bắt sóng điện thoại, Mạc Nhược Vũ vào cũng chỉ liếc sơ nhìn cô một cách giận dỗi.
Mạc Nhược Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn Kiều Chính Hạo, ngồi bệt xuống bên cạnh, xoay lưng lại với anh sắp xếp lại túi đồ, cố tình nói: “Chính Hạo, bố mẹ với công ty đều phải trông cậy vào anh"
Kiều Chính Hạo bất mãn ném điện thoại sang một bên, liếc nhìn tấm lưng Mạc Nhược Vũ, gắt gỏng nói: “Đừng trông cậy, em nhất định sẽ thất vọng"
Mạc Nhược Vũ xoay người lại, nghiêm mặt giải thích: “Chính Hạo, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, bố mẹ vì anh đã lo nghĩ biết bao nhiêu, mọi hy vọng đều đặt ở anh với Kiều Dương, anh có thể ăn chơi nhưng bắt buộc phải trưởng thành rồi"
Trong lòng dâng lên bức xúc, Kiều Chính Hạo ngồi bật dậy, thái độ vô cùng cứng rắn: “Em hối hận lắm đúng không? Vì người em gả không phải Kiều Dương mà là một thằng công tử chỉ biết ăn chơi như anh? Mạc Nhược Vũ, anh nói cho em biết, cho dù có quay lại từ đầu, anh cũng sẽ không bao giờ để em lấy Kiều Dương đâu"
Về gần cuối Kiều Chính Hạo càng cao giọng, Kiều Dương chưa vào lều đã nghe thấy rõ từng chữ một, cũng chẳng biết đến bao giờ anh trai anh mới thôi ghen với anh và Mạc Nhược Vũ.
"Kiều Chính Hạo, đến tận giờ phút này anh vẫn cho rằng tôi với Kiều Dương có mờ ám với nhau?" Mạc Nhược Vũ cười lạnh: “Anh có biết chúng ta giống nhau điều gì không? Chính là luôn nghi ngờ đối phương không thật lòng"
Ban đầu chỉ muốn thay đổi Kiều Chính Hạo, để anh cam tâm tự nguyện cùng cô trải qua ngày tháng khó khăn để biết trân trọng cuộc sống, nhưng mọi chuyện càng lúc bị đẩy đi xa chỉ vì nghi ngờ trong lòng Kiều Chính Hạo vĩnh viễn không buông bỏ được.
Không gian bị nhấn chìm trong lạnh lẽo, Mạc Nhược Vũ đưa tay vào trong cổ áo, cầm sợi dây chuyền giật mạnh.
Ngay khi nhìn thấy Mạc Nhược Vũ cầm nhẫn cưới, biểu cảm kiên định như muốn kết thúc với anh lần nữa, Kiều Chính Hạo hoảng loạn xuống nước: “Anh..."
"Chính Hạo, tôi nhắc cho anh nhớ một chuyện, chúng ta ly hôn rồi" Hai mắt Mạc Nhược Vũ không ngăn được lệ trào, chuyện Kiều Chính Hạo giả mạo chữ ký cô đăng ký kết hôn lại tạm thời không nói trước, cô sẽ để anh tự miệng nói ra.
"Sao em lại lôi chuyện đó ra chứ?" Kiều Chính Hạo cau mày không vui, giọng điệu cũng trở nên rụt rè.
"Đến cuối cùng, anh vẫn là thiếu gia cao ngạo đứng trên bao người, tôi không thể nào với tới được"
Mạc Nhược Vũ cầm lấy tay Kiều Chính Hạo lật ngửa ra, nhét vào tay anh chiếc nhẫn cưới của cô, Kiều Chính Hạo lập tức nắm lấy tay cô kéo ôm chặt vào lòng, thành khẩn nói: “Em đừng giận, anh sai rồi"
Nước mắt Mạc Nhược Vũ khẽ tuôn trào khi nghe Kiều Chính Hạo nói, ngay cả nhịp tim đập vừa nhanh vừa mạnh của anh cô vẫn cảm nhận rất rõ ràng.
Ai cũng có yếu điểm, Kiều Chính Hạo cũng vậy, nếu nơi đây là địa bàn của anh, dù Mạc Nhược Vũ có kiên quyết cỡ nào anh vẫn không sợ, tiếc là đang ở ngoài, nhỡ như khiến Mạc Nhược Vũ không hài lòng không chịu về cùng anh thì nguy to, vẫn nên nhường nhịn thì hơn.