Lễ mừng thọ của Kiều lão gia diễn ra tại khách sạn xa hoa lớn nhất thuộc quyền sở hữu của Kiều gia, Kiều Chính Hạo chẳng thèm quan tâm ai mới là nhân vật chính, thản nhiên mặc vest trắng nổi bật giữa những người mặc đồ tối màu tránh chiếm điểm sáng của Kiều lão gia.
Trong hội trường tiệc, cùng ngồi trên bàn dành riêng cho con cháu Kiều gia được đặt trên bậc tròn cách sàn bên dưới tầm hai mét, Mạc Nhược Vũ thi thoảng trộm nhìn chị bạn dâu Hạ Du, sau đó lại tự hỏi cảm giác được làm mẹ là như thế nào, liệu cô và Kiều Chính Hạo có con, anh cũng sẽ giống anh họ Kiều Kiến Bang, nâng niu vợ từng chút dù bụng vẫn chưa có thay đổi nhiều.
Trong bốn anh em nhà họ Kiều, chỉ có anh cả Kiều Kiến Bang và Kiều Chính Hạo là kết hôn, nhưng so sánh thực tế lại khiến Mạc Nhược Vũ có chút ghen tị, nhất là mỗi khi nhìn thấy anh chồng chăm sóc vợ từng ly từng tí, biệt danh “Công chúa nhỏ” đáng lẽ phải dành cho Hạ Du mới đúng.
Kiều Chính Hạo liếc thấy Mạc Nhược Vũ nhìn bụng Hạ Du rồi lại trầm mặc không nói, anh biết cô đang nghĩ gì, cũng biết cô muốn gì. Anh yên lặng quan sát cách Kiều Kiến Bang chăm sóc vợ bầu học hỏi kinh nghiệm, nhỡ ngày nào đó Mạc Nhược Vũ nói muốn có con thì anh cũng kịp thích ứng.
Lúc nhìn thấy nữ diễn viên mới nổi Ngọc Ân, bạn thân tin đồn cũng là người cùng vướng tin đồn tình ái với Kiều Kiến Bang rầm rộ trên mặt báo cả tháng nay ở khoảng cách gần khi cô ta đến mời rượu Kiều Kiến Bang, Kiều Chính Hạo buột miệng khen: “Đẹp thật”
Kiều Dương hắng giọng ho ra dấu, Kiều Chính Hạo cảm giác sống lưng lạnh ngắt, cứng nhắc xoay mới phát hiện Mạc Nhược Vũ đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, anh vội cười trừ, vừa chạm vào tay cô định giải thích thì lập tức bị cô hất ra.
Kiều Dương bật cười thích thú, thêm lời châm chọc: “Anh, suốt ngày chơi trò mạo hiểm thế?”
“Im đi, hai mươi lăm tuổi đầu không có mảnh tình vắt vai thì có gì ở đó lên mặt” Kiều Chính Hạo bình thản đáp trả.
Kiều Dương: “...”
Kết thúc bữa tiệc trở về nhà, Kiều Chính Hạo lẽo đẽo theo phía sau Mạc Nhược Vũ, chỉ vì lỡ khen cô gái khác lại bị ăn bơ từ cô, anh khổ sở nài nỉ: “Công chúa nhỏ, em giận anh hai tiếng mười bảy phút rồi”
Mạc Nhược Vũ mở tủ quần áo lấy đồ đi thay, đến cửa phòng tắm mới quay lại đáp: “Đi tìm phim cô ấy đóng xem đi”
Nói xong Mạc Nhược Vũ đóng sầm cửa khóa chốt, Kiều Chính Hạo đứng ngây người bên ngoài cùng gương mặt vô tội.
Thay đồ tẩy trang xong Mạc Nhược Vũ ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Kiều Chính Hạo đi lấy nước uống về phòng, vô tình bắt gặp cô chuẩn bị vào phòng mẹ, anh vội vàng chạy ào đến vác cô lên mang về phòng, chậm một bước thì suýt chút nữa tối nay phải ngủ một mình.
Đặt Mạc Nhược Vũ xuống giường, Kiều Chính Hạo bày ra dáng vẻ đáng thương hối hận năn nỉ: “Anh sai rồi, từ giờ anh không khen ai đẹp ngoài em nữa”
“Ý của anh cho dù thấy người đẹp cũng chỉ để trong lòng thôi đúng không?” Lời nói Mạc Nhược Vũ nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Kiều Chính Hạo căng thẳng vội vã lắc đầu phủ nhận, biểu cảm vô cùng kiên định: “Không có, anh tuyệt đối không có”
Sắc mặt Mạc Nhược Vũ dần tốt hơn, Kiều Chính Hạo liền nhích đến gần, nét mặt có chút bất an, hỏi một vấn đề quan trọng: “Em muốn có con không?”
Bỗng nhiên lại nhắc đến vấn đề này khiến Mạc Nhược Vũ nhất thời khó xử, cô không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu. Cô sợ khi mình nói ra lại vô tình khiến Kiều Chính Hạo bị tổn thương, nhưng cô đã hai mươi lăm tuổi, kinh tế đã ổn định nên khát khao chuyện con cái đương nhiên là có.
Kiều Chính Hạo khẽ cong môi cười, rất nhanh thu lại dáng vẻ điềm tĩnh, nói: “Anh sẽ đi điều trị, nếu may mắn có lẽ sẽ được”
“Thật à?” Mạc Nhược Vũ mong đợi nhìn Kiều Chính Hạo dù biết tỷ lệ thành công còn phải dựa vào nguyên nhân cao thấp.
“Ừm, nhưng em phải hứa với anh, dù là kết quả ra sao, em vẫn sẽ chấp nhận anh”
Trước lời bộc bạch của Kiều Chính Hạo, nước mắt Mạc Nhược Vũ rơi ra, nếu không chấp nhận thì cô đã không quyết định ở bên anh, nếu như thực sự không thể có được con của riêng mình, cô vẫn sẽ vui vẻ đón nhận, không thể tự sinh thì nhận con nuôi, chỉ cần gia đình hạnh phúc là đủ mãn nguyện.
Trong lúc Mạc Nhược Vũ không chú ý, Kiều Chính Hạo lặng lẽ cởi quần áo ném sang một bên, bắt đầu giở trò cưỡng hôn, trước khi có “kẻ thứ ba” xuất hiện anh phải độc chiếm cô trước, nhỡ sau này anh bị đá đi cũng không bị lỗ.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Mạc Nhược Vũ giật mình đẩy Kiều Chính Hạo ra, vội gắn lại nút áo bị mở, nhanh chân chạy xuống ra mở cửa.
Bên ngoài mẹ Mạc Nhược Vũ vừa thấy con gái đầu tóc hơi rối, quần áo xộc xệch, mặt hơi ửng hồng, bà liền biết đến không đúng lúc. Bà vội nhét đĩa lê đã gọt vỏ cắt miếng sẵn đĩa vào tay Mạc Nhược Vũ rồi vội che mặt chạy mất.
Mạc Nhược Vũ ngơ ngác đóng cửa, vừa quay lại liền bắt gặp ở trên bậc cao, Kiều Chính Hạo ngồi trên giường lấy chăn kéo qua ngực, vẻ mặt như vừa bị cô quấy rối. Mạc Nhược Vũ nhìn bộ dạng của Kiều Chính Hạo liền dở khóc dở cười, chắc chắn khi nãy mẹ cô đã nhìn thấy anh như vậy mới chưa nói gì đã đi mất.
Cô mang đĩa lê lên giường, lấy một miếng nhét vào miệng anh, buồn cười nhắc nhở: “Đừng có dùng gương mặt đó nhìn em”
Kiều Chính Hạo nhai lê, bỗng nằm dài ra hất chăn khỏi người, cơ thể trần trụi đập thẳng vào mắt Mạc Nhược Vũ, cô khổ tâm nhắm mắt quay đầu đi, bên tai bỗng truyền đến giọng nói cam chịu của anh: “Anh không sợ đâu, em làm đi”
Mạc Nhược Vũ khóc không ra nước mắt, giơ chân đạp vào đùi anh cho hả tức.