Edit: Qiong Ying
Beta: Behind
Thời gian bảy năm, vẫn chẳng có gì thay đổi.
Bạc Trinh Ngôn không nói gì, ánh mắt trầm xuống, những ngón tay nắm chặt lấy cái giá ba chân, cố gắng không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Thanh âm anh vẫn lạnh lùng như cũ, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: "Không dạy."
Quả nhiên đáp án của Bạc Trinh Ngôn sẽ là như vậy, bản thân cô cảm thấy không can tâm, nhưng cũng không quá chán nản.
Lục Miên Tinh bỏ tay khỏi góc áo của Bạc Trinh Ngôn, lầm bầm vài câu rồi bực bội đẩy Bạc Trinh Ngôn ra: "Đi ra, không dạy thì không dạy, tôi tự làm."
Bạc Trinh Ngôn vẫn đứng yên như cũ nhìn Lục Miên Tinh tự mày mò chiếc máy. Ánh sáng trong mắt anh tắt dần, cuối cùng trầm xuống. Anh mở miệng gọi: "Lục Miên Tinh."
"Hả?" Lục Miên Tình dừng tay lại, không ngờ rằng Bạc Trinh Ngôn sẽ gọi tên cô, cô ngạc nhiên nhướn mày: "Lại gì nữa?"
Lục Miên Tinh của bảy năm trước rất thích anh, nhưng anh lại không chắc chắn. Còn Lục Miên Tinh đứng trước mặt anh bây giờ có còn thích anh không.
Trái tim anh nói cho anh biết, anh muốn nói ra một đáp án khác với bảy năm trước.
Đôi mắt Bạc Trinh Ngôn nheo lại, thở dài một hơi, rồi đột nhiên cười: "Tôi dạy cô."
Ánh mắt Bạc Trinh Ngôn tuy lạnh lẽo, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó được bao phủ bởi chút không khí dịu dàng như ánh trăng. Lúc anh cười lên, như bây giờ, trông thật hấp dẫn.
Người thiếu niên cô yêu nhất trên đời, chỉ cần anh cười một cái, cô sẽ bị trầm mê trong đó. Lục Miên Tinh chột dạ rời mắt đi, không muốn nhìn tiếp. Cô sợ rằng nhìn thêm chút nữa thôi, cô sẽ không kìm lại được chính mình. Như vậy sẽ làm anh càng ghét cô hơn.
Cảm xúc của Lục Miên Tinh bị mất kiểm soát, đầu óc trở nên choáng váng. Đôi mắt cô nhắm nghiền như rơi xuống vực thẳm, nhưng một giọng nói kéo cô trở lại, kéo cô ra khỏi cái vực không đáy đó.
"Lục Miên Tinh."
Thấy Lục Miên Tinh không trả lời, Bạc Trinh Ngôn bèn lớn tiếng gọi cô. Khi đến gần, anh mới nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lục Miên Tinh. Anh hoảng hốt nắm chặt lấy bờ vai cô, giọng nói bị anh đè xuống trầm hơn, mang theo sự gấp gáp: "Lục Miên Tinh."
Giọng nói quen thuộc mà lạnh lẽo ấy khiến cho Lục Miên Tinh càng chìm sâu vào những kí ức của bảy năm trước.
Mong ước của tôi... là sống thật tốt.
Mình phải sống tốt hơn bất cứ ai.
Những cảm xúc dồn dập tấn công Lục Miên Tinh khiến cô phải bám lấy người bên cạnh. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt làm dịu đi những cảm xúc tiêu cực, cô dần bình tĩnh lại.
Trong vòng tay anh, hương thơm trên người Lục Miên Tinh vương vấn xung quanh làm cho tấm lưng của Bạc Trinh Ngôn hơi cứng lại, cau mày: "Lục Miên Tinh, cô..."
Đôi mắt của Lục Miên Tinh từ từ mở ra, quay về thế giới hiện tại. Đập vào mắt cô là đôi lông mày đang nhíu lại của Bạc Trinh Ngôn như đang lo lắng cho cô.
Bạc Trinh Ngôn không buông tay, con ngươi sâu dần, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như muốn xem trong lòng Lục Miên Tinh đang nghĩ gì.
Kìm nén cảm xúc, Lục Miên Tinh đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng, giống như vô tình mà hỏi: "Anh lo lắng sao? Bạc Trinh Ngôn."
Phát hiện ra ý cười trong mắt Lục Miên Tinh, Bạc Trinh Ngôn mới phát hiện ra đó chính là cái bẫy của cô. Có lẽ Lục Miên Tinh muốn xem bộ dáng hoảng loạn không biết phải làm sao của anh, chắc chắn sẽ rất hài hước.
Bạc Trinh Ngôn lập tức buông cánh tay đang ôm lấy Lục Miên Tinh rồi lùi lại vài bước. Những cảm xúc dưới đáy mặt anh biến mất, sự lạnh lẽo dần dần thay thế. Bàn tay sau lưng của anh năm chặt. chặt đến mức đau đớn.
"Không có."
Lục Miên Tinh đột nhiên bị buông ra, lảo đảo vài bước. Sau khi đứng vững lại, cô nhìn Bạc Trinh Ngôn, khóe mắt cô ánh lên vẻ đắc ý, cố gắng bình ổn lại giọng nói của mình: "Không có thì tốt, tôi còn tưởng anh bị tôi lừa rồi chứ?"
"Cái màn kịch này, cô nghĩ có thể lừa được ai?" Giọng nói anh rất bình thản, môi răng chạm vào nhau, yết hầu của Bạc Trinh Ngôn hơi động, hơi thở loạn nhịp, ánh mắt càng sâu hơn.
Lục Miên Tinh nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt sáng ngời vẫn đang cười.
Nhìn xem, em vẫn lừa được anh.
Lục Miên Tinh đến gần, đột nhiên ôm lấy Bạc Trinh Ngôn, nhón chân lên thì thầm: "Lần sau mà Hứa Lâm ôm anh như thế này, anh phải đẩy ra."
Bạc Trinh Ngôn cau mày, âm thanh vẫn trầm trầm, mang theo một chút gì đó khó xử: "Cô buông tôi ra trước đi."
Lục Miên Tinh không thèm để ý. Cô ôm anh chặt hơn, dựa vào anh thì thầm: "Cô ta không thích tôi. Cho nên tôi cũng không thích cô ta." Nếu anh thích ai đó, người đó không phải cô ta được không.
Bàn tay của Bạc Trinh Ngôn giơ lên, cuối cùng vẫn không chạm vào lưng Lục Miên Tinh, do dự hỏi: "Cô không thích Hứa Lâm?"
Lục Miên Tinh buông Bạc Trinh Ngôn ra, hương bạc hà nhàn nhạt cũng xa một chút. Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không thích."
Ghét một người chẳng cần lý do gì cả, thích một người lại càng không. Nhưng ghét thì có thể công khai ra mặt, còn thích chỉ có thể cẩn thận từng tí.
Lục Miên Tinh cướp lời, đôi mắt sinh động nhìn thẳng vào mắt Bạc Trinh Ngôn: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa. Hôm nay tới đây thôi nhé."
Lục Miên Tinh không chờ Bạc Trinh Ngôn phản ứng lại, bóng dáng màu vàng chạy thẳng vào trong khu rừng phong đỏ rực. Lục Miên Tinh quay đầu lại, mái tóc được buộc đuôi ngựa xõa ra, những sợi tóc tung lên tràn đầy sức sống. Cô nhìn Bạc Trinh Ngôn, đáy mắt tràn đầy ý cười.
"Nhưng nếu có lần sau..." Em vẫn sẽ ôm anh như vậy.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sợ Hứa Thành sẽ nổi giận với mình về cuộc thi, Hứa Lâm luyện tập cực kỳ chăm chỉ, một giây cũng không ngừng nghỉ, mà Bạc Trinh Ngôn như chiếc phao cứu mạng của cô ta.
Ngay từ đầu cô ta đã biết Bạc Trinh Ngôn ghét Lục Miên Tinh, nhưng mọi thứ bị rối tung bởi những tin đồn chẳng biết từ đầu tới.
Cô ta tới tìm Bạc Trinh Ngôn thì được thông báo rằng anh không có ở đó mà đang ở trong phòng máy móc. Cô nhìn trong danh sách đăng ký, tên của Bạc Trinh Ngôn và Lục Miên Tinh ở cạnh nhau, trông rất chói mắt.
Hồi cấp ba, Bạc Trinh Ngôn chuyển từ thành phố S đến thành phố Z, không một ai biết về quá khứ của anh. Mọi người chỉ biết tính cách anh rất cô độc, lạnh lùng, dường như chẳng có gì liên quan đến anh.
Nhưng hiện tại, mọi thứ dường như đã khác. Cách Bạc Trinh Ngôn đối với Lục Miên Tinh hoàn toàn không giống trước kia, cho dù là thích hay ghét.
Lục Miên Tinh khác biệt.
Còn cô ta thích anh rõ ràng như vậy, nhưng cô ta không nói, anh cũng chẳng quan tâm.
Cô ta ghen tị với Lục Miên Tinh, người có thể khiến cảm xúc của Bạc Trinh Ngôn dao động. Dường như Lục Miên Tinh có thể dễ dàng đạt được những thứ mình muốn, cho dù là xếp hạng hay là Bạc Trinh Ngôn.
Cô ta không thể để cho Lục Miên Tinh đạt được mọi chuyện như ý. Cô ta nên làm gì đây...
Theo lý mà nói, du học sinh về nước không được chiếm trọn một phòng ký túc riêng, nhưng chỉ có Lục Miên Tinh là có đặc quyền này. Chuyện này có chút kì quái.
"Thuốc?" Hứa Lâm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ kỳ lạ của Lục Miên Tinh trong nhà vệ sinh. Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Miên Tinh phía sau khán đài cô ta cũng thấy Lục Miên Tinh đang giấu thứ gì đó sau lưng. Cô ta đột nhiên vui mừng, như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời: "Đúng rồi, thuốc."
Sau khi chạy trối chết, Lục Miên Tinh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thậm chí còn mang theo một niềm vui khó tả.
Một người kiêu ngạo như Bạc Trinh Ngôn, sinh ra đã lạnh lùng, ngay cả thế giới hỗn loạn này cũng không làm ảnh hướng đến anh, nhưng anh hoàn toàn có khả năng trở thành trung tâm của thế giới ấy.
Nhưng cô vẫn tình nguyện yêu anh, giống như yêu cả thế giới vậy.
Nhân cơ hội, lúc cô còn tỉnh táo, Lục Miên Tinh ra khỏi đại học S, đi lang thang hồi lâu, ánh mắt cô đụng phải một quán bar, bước chân cuối cùng cũng dừng lại.
Những ánh đèn đầy màu sắc sáng chói trên cánh cửa quán bar. Để che giấu cái thế giới thác loạn bên trong, quán bar được đặt một cái tên rất nghệ thuật: Nan Vong Kim Tiêu (Đêm nay khó quên). Khiến người ta không nhịn được mà cất bước đi vào.
Lục Miên Tinh mỉm cười, dựa vào cái cột đá gần đó. Giống như bị điểm huyệt cười, cô cười đến mức không thể đứng thẳng. Thanh âm tràn ngập niềm vui, một niềm vui không rõ tên.
Thực ra Lục Miên Tinh rất thích không khí trong quán bar, rộn ràng, một thứ niềm vui vô nghĩa. Vui vẻ hơn so với sự mất mát không biết khi nào sẽ tới.
Nhưng cô chưa từng vào đây bao giờ. Có lẽ hôm nay cô phải vào thử một lần.
Gan của Lục Miên Tinh không nhỏ, cũng không vô hại như vẻ bề ngoài, một mình bước vào trong.
Càng vào trong càng ồn ào, giống như một thế giới thu nhỏ. Trong không gian mờ ảo, ánh đèn neon thay đổi màu sắc chiếu xuống khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt, sự huyên náo dường như không phân biệt ngày đêm.
Nhưng bên trong chẳng có ai, chỉ có một bóng người duy nhất.
Sự thất vọng ập đến như một con quái vật, muốn nuốt trọn lấy cô. Thế giới bên ngoài tốt đẹp biết bao nhiêu, nhưng dường như cô đã vô tình rơi xuống vực thẳm trong trái tim mình.
Lục Miên Tinh mở danh bạ của Bạc Trinh Ngôn trong điện thoại nhìn một chút. Sau đó cô đổi tên anh thành "Không được gọi điện cho anh ấy" để nhắc nhở chính mình. Nhưng đại não giống như ngừng hoạt động, cố ý nuông chiều bản thân, gọi điện cho Bạc Trinh Ngôn.
Điện thoại được kết nối.
"Lục Miên Tinh?" Giọng nói anh điềm tĩnh như mọi khi, lạnh lùng mà quen thuộc, khiến cho người ta càng điên cuồng yêu thích anh.
Đè nén cảm xúc của mình, Lục Miên Tinh nghẹn ngào, cố gắng nói ra những lời hợp tình hợp lí: "Bạc Trinh Ngôn, anh đừng nói chuyện. Anh nghe tôi nói."
Giọng nói ở đầu bên kia vang lên, nghe theo lời của Lục Miên Tinh, anh đáp: " Được, tôi không nói gì hết."
Cảm xúc mãnh liệt ập tới, muốn đem cô ấn chìm. Không, cô không thể. Lục Miên Tinh véo vào lòng bàn tay, chưa cất lời. Quên đi những lời khuyên phải đối mặt của Mr. King, Lục Miên Tinh đè ép cảm xúc của mình lại. Cô suy nghĩ, một người như cô, chỉ cần có một chút thời gian, cô cũng có thể một mình vui vẻ.
Còn việc dũng cảm đối mặt, cô không thể làm được. Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ nói cho Bạc Trinh Ngôn bí mật của mình.
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh gần như bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc ồn ào, không nghe thấy rõ: "Bạc Trinh Ngôn."
Điện thoại vẫn im lặng một thời gian dài, Lục Miên Tinh nghi ngờ Bạc Trinh Ngôn đã cúp máy. Đôi tay cô thõng xuống, nhưng rồi đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói bình thản dịu dàng trả lời.
"Tôi ở đây."
Giọng nói đó đã đánh bại sự bất an ấy, trong lòng Lục Miên Tinh tràn đầy cảm giác an toàn.