Bắt giặc phải bắt vua trước! Đây là suy nghĩ của Mục Long.
Với thực lực hiện tại của hắn, ma hổ Phệ Linh U có thực lực bình thường đã không thể đánh với hắn, chỉ có hổ vương có thực lực cường hoành mới xứng làm đối thủ của hắn. Huống hồ hắn còn cần tinh huyết của hổ vương.
Ầm ầm!
Thình thịch!
Răng rắc!
...
Giữa núi rừng, hàng loạt tiếng nổ không ngừng truyền ra, cuộc chiến giữa Mục Long và hổ vương bùng nổ sự kịch liệt.
Núi đá vỡ vụn, cây khô gãy đổ, nước văng tung tóe.
Đại chiến kéo dài đúng một canh giờ, hổ vương sau nhiều lần bị đánh bay đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt. Nó đã bắt đầu hoài nghi kẻ đối mặt với nó này có phải thật sự là con người hay không? Hay là yêu thú nào đó biến hình thành người, nó chưa từng gặp phải chủng tộc này.
Mục Long cũng không dễ chịu, con hổ vương này không biết luyện thế nào mà toàn thân cứng rắn như thép, nắm đấm đánh lên vang lên từng tiếng bang bang, nếu không phải chân khí của hắn ngưng luyện nồng hậu, khí huyết lâu dài thì e là sớm đã bị đánh chết rồi.
Tuy rằng nắm đấm của hắn được chân khí bao quanh, nhưng va chạm một hồi cũng hơi sưng đỏ lên, trên người còn rất nhiều vết rách chảy máu, y phục cũng đã bị xé rách nát bươm, mặt mày đầy bụi bặm, trông vô cùng chật vật.
Có điều, chiến đấu càng kịch liệt Mục Long càng hưng phấn, huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên của hắn đã hoàn toàn dâng trào vào đúng khoảnh khắc này!
"Đại hắc miêu, tiếp ta một chiêu, Sơn Hà Phá Diệt!"
Mục Long thả người nhảy lên, chân khí kim sắc trong tay rực rỡ như mây màu, nắm đấm sưng đỏ siết chặt đánh ầm ầm về phía hổ vương.
Đây là thức thứ nhất trong Chiến Thiên Đồ Lục, chiến đấu đã lâu, tu vi của Mục Long đã hoàn toàn vững chắc, muốn tốc chiến tốc thắng, chiếm được tinh huyết.
Thấy vậy ánh mắt hổ vương tràn ngập vẻ cảnh giác, trong miệng hổ khổng lồ phát ra từng tràng âm tiết kỳ dị thảm thiết, cảnh giới của nó vẫn thấp, chưa luyện hóa hoành cốt trong miệng nên không thể hiểu được ngôn ngữ loài người, nhưng đại ý là đang mắng chửi Mục Long.
"Tên con người đúng là phiền thật!
"Có điều hổ không gầm ngươi lại tưởng bổn vương là mèo bệnh sao?"
"Gào!"
Giây phút này, khí thế toàn thân hổ vương chợt thay đổi, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cả người được bao phủ bởi từng trận yêu vụ màu đen, khí tức tản phát ra quả thực là khủng bố đến cực điểm.
"Hoan Nhi, con mèo to xác này sao vậy, lẽ nào là... đốt lông trong truyền thuyết?", ánh mắt Mục Long sáng lên, từ đầu đến cuối luôn cảm giác con súc sinh này muốn làm chuyện gì đó.
"Hi hi, Long ca ca, nó bị huynh bức cho sốt ruột rồi, kích phát ra huyết mạch Thao Thiết trong cơ thể".
Ngay sau đó, Mục Long liền nhìn thấy khi quyền ảnh kim sắc khi thi triển Thiên Hà Phá Diệt đến bên cạnh hổ vương, con súc sinh này vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Ngao ô!"
Há to cái miệng lớn như bồn máu, nuốt một cái, mất rồi... mất... rồi!
"Cái gì? Vậy mà cũng ăn được!"
"Huyết mạch Thao Thiết khủng bố vậy sao?"
"Đại hắc miêu, ta chưa xong với ngươi đâu!"
Trước đây Mục Long dùng Luyện Huyết cảnh tầng tám thi triển ra Sơn Hà Phá Diệt còn không bại dưới tay Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh đỉnh phong, hiện giờ dùng Thoái Phàm cảnh tầng ba thi triển quyền này lại bị con súc sinh này một miếng nuốt sạch.
Mục Long nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục!
"Chiến Thiên Đồ Lục, thức thứ hai, Phúc Hải Trầm Uyên!"
Lúc trước khi tấn công không có tác dụng, Mục Long thi triển thức thứ hai, gần như đã rút hết một thân khí huyết nhưng lúc này thi triển lại vừa hay đúng lúc.
Uy lực của một chưởng này tăng lên không chỉ trăm lần so với lúc trước, đến cường giả Linh Văn cảnh trong trường hợp không kịp phòng ngự cũng bị chấn cho vỡ nát tim mạch, hổ vương sao có thể chống cự được?
Cự chưởng chân khí kim sắc từ trên trời giáng xuống tựa như che lấp trời xanh, đem theo uy thế nghiền áp chúng sinh, nặng nề chụp về phía hổ vương.
Khoảnh khắc này, hổ vương cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có trước mặt.
"Grao!"
"Ầm!"
Hổ vương rống giận không cam lòng, cùng lúc với địa chấn đồng thời truyền ra.
Giữa núi rừng, khí lãng tựa như sóng thần dâng trào, cuộn sạch bốn phía mà đi, những nơi đi qua cự thạch quay cuồng, cây cỏ tan tác, cổ thụ xung quanh đều trở nên trụi lủi.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, Mục Long nhìn về phía trước lần nữa, mặt đất lõm xuống tạo thành một hố sâu mấy trượng có hình dáng bàn tay, hổ vương đang nằm giữa cái hố đó, cơ thể bị vùi trong đống đất đá không nhúc nhích nổi, rõ ràng là đã bị trọng thương.
"Đại hắc miêu, giờ đến lúc nên nghe lời rồi".
Mục Long đứng bên cạnh hổ vương, vỗ vỗ lên cơ thể của nó, còn hổ vương tức giận đến mức kêu rên i ỉ, không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thể bò dậy được, nó đã không còn sức chiến đấu nữa.
Đúng lúc này, ma hổ Phệ Linh U khác nhìn thấy con người lại đánh bại được vua của chúng nên toàn bộ tản ra xung quanh, trong miệng phát ra từng trận gầm nhẹ, tựa như đang cảnh cáo.
Thấy vậy Mục Long không có bất cứ sự sợ hãi nào.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, tu vi của hắn đã hoàn toàn ổn định, cũng phù hợp với chiến lực của hắn, ma hổ Phệ Linh U khác mặc dù sẽ gây nên phiền phức cho hắn nhưng không tạo thành uy hiếp được.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, bảo bọn chúng rút đi, ta không muốn đả thương những kẻ vô tội", Mục Long nói rồi vỗ vỗ lên thân của hổ vương.
"Grao..."
Hổ vương phát ra một tiếng gầm nhẹ, ra hiệu cho đàn hổ rút lui, nó biết con người trước mắt đây cực kỳ lợi hại, đám hổ còn lại căn bản không phải là đối thủ.
"Ta chỉ muốn một giọt tinh huyết của ngươi, cho ta thì ta sẽ thả ngươi đi!", con hổ vương này đã trải qua dị biến, sớm đã khai thông linh trí, mặc dù không thể nói tiếng người nhưng Mục Long giao lưu với nó không có gì khó khăn.