Chương 274
“Có chuyện như thế sao cô không nói sớm…”, Mục Long cảm giác trong lòng đang rỉ máu.
Không vào Ngự Hồn cảnh cũng có thể phi hành trên không, hơn nữa tốc độ còn hơn xa Ngự Hồn cảnh, đây là khái niệm gì?
Điều này có nghĩa là cho dù đối mặt với tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng có thể chiến một trận, không đánh lại thì thôi, cùng lắm là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, dù sao ngươi cũng không đuổi kịp ta.
Nhất là với tình hình bây giờ của Mục Long, hội Đồ Long kia có số người đông đảo, nếu như gặp chính diện, vài trăm người cùng nhau tấn công, đương nhiên hắn sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng nếu như hắn có được đá Phong Lôi Thần, điều khiển sức mạnh Phong Lôi hóa ra hai cánh thì lại khác.
Thử nghĩ một chút xem, bị một đám tu sĩ Bích Cung cảnh vây quanh, vào lúc không còn đường lui bỗng nhiên mọc ra cánh, phóng lên tận trời, đây là chuyện khiến người ta chấn động thế nào chứ?
Giống như là chim ưng vật lộn với hổ dữ vậy, chỉ cần ta bay ở trên trời không rơi xuống đất, ngươi có dữ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng bay lên coi!
“Đáng tiếc vật này biết bay, bây giờ ta chỉ là Bích Cung cảnh, cũng chỉ có thể nhìn…”, lúc Mục Long nhìn về phía bầu trời, nào còn có cái bóng của đá Phong Lôi Thần nữa, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
“Long ca ca không cần phải lo lắng, đá Phong Lôi Thần này mới vượt qua thiên kiếp, bản nguyên bị hao tổn rất nhiều, vốn muốn ở lại nơi này để nuốt đám vỏ ngoài bị tróc ra, tu bổ bản nguyên, nhưng bị huynh dọa sợ nên mới bay đi… Chắc chắn nó sẽ còn trở lại”, Hoan Nhi lại không lo lắng chút nào.
“Bởi vậy Long ca ca chỉ cần ở đây, chọn một chỗ để ẩn nấp kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nó trở về nuốt vỏ ngoài thì ra tay đột ngột, bắt lấy nó là được”.
“Biện pháp như thế rất tốt, tóm lại, ta nhất định phải có được thứ này, không chỉ là để đối phó với đám người của hội Đồ Long mà sau này lúc đánh nhau với Lâm Cảnh Thiên, cũng có thể coi như một con át chủ bài”, trong lòng Mục Long đã quyết định.
“Ừm, Hoan Nhi tin tưởng Long ca ca”, Hoan Nhi ngoan ngoãn cười nói.
Sau đó, Mục Long đã hoàn toàn mất đi hứng thú với việc chém giết yêu thú, thu thập yêu hồn.
Hắn làm như lời Hoan Nhi nói, tìm một chỗ trong sơn cốc để ẩn nấp, che giấu khí tức, không ngủ không nghỉ, cứ một mực chờ đợi.
“Viên đá này đúng là vô cùng gian xảo”, Mục Long đợi khoảng hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thấy được cái bóng của đá Phong Lôi Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!