"Chuyện đến nước này chỉ đành được ăn cả ngã về không thôi!", trong trận náo loạn, khí thế toàn thân Mục Long phóng thích ra ngoài, trong hai tròng mắt của hắn lôi đình kim sắc nồng đậm đến cực điểm.
Một tiếng xoẹt vang lên, vụn vải bay tán loạn, y phục trên người bị Mục Long chấn cho rách vụn, kết cấu cơ bắp cường tráng hiện lên đường nét rõ ràng, tựa như điêu khắc.
Trên cơ thể hắn, từng đường tuyến kim sắc không ngừng lan tràn, kim quang lờ mờ tản mạn, toàn thân tựa như được đúc bằng vàng, ẩn dưới thân hình này là lực lượng mang tính bạo tạc, đánh ra một quyền, chân khí không ngừng nổ ầm ầm.
Khoảnh khắc này, Mục Long không hề giữ lại chút gì, hắn đã thôi phát lực huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên đến cực điểm...
Cùng lúc đó, sâu trong núi Vạn Quật, một phiến hàn ngọc to lớn phả ra hàn khí dày đặc, trên hàn ngọc là một con yêu vượn khổng lồ đang nằm.
Thân hình của nó to bằng một quả núi nhỏ, ước chừng cao đến bốn năm trượng, lông tóc toàn thân đều có màu trắng như tuyết, mặt mũi hung dữ, cái bụng không ngừng phập phồng khi hít thở, nó dường như đã ngủ say.
Hàn ngọc bên dưới bị máu tươi nhuộm đỏ, nó xoay người một cái liền nhìn thấy được vết thương dữ tợn trên lưng, quả thực là rợn người, nhìn thấy rõ ràng cả xương cốt màu trắng, vết thương này dường như rất khó khép miệng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Đột nhiên, cả hang động bắt đầu không ngừng run rẩy, trong tiếng nổ khổng lồ, con yêu vượn này lập tức thức giấc, trợn trừng hai mắt, ánh mắt của nó tựa như hai đạo kim quang hình thành chớp lóe, tranh sáng tranh tối, toát lên sự hung hãn không gì sánh bằng.
Con yêu thú này chính là Kim Tinh Quỷ Viên.
"Rống!"
"Bịch bịch bịch!"
Kim Tinh Quỷ Viên lập tức đứng lên trên hàn ngọc, quơ quơ hai nắm đấm to tổ chảng, vừa đấm ngực vừa gầm lên, tựa như nổi trống, đất rung núi chuyển, trong tiếng gầm gừ đó tràn ngập sự phẫn nộ và cuồng bạo, giống như lôi đình nổ vang từng tấc.
Ngay sau đó, cơ thể của Kim Tinh Quỷ Viên lại hóa thành một đạo bạch ảnh, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Dị chủng Yêu tộc cỡ này sở dĩ gọi là Kim Tinh Quỷ Viên là bởi vì ý nghĩa của Kim Tinh đương nhiên chính là nhờ vào ánh mắt thần kỳ của chúng, còn Quỷ Viên lại là do tung tích của chúng như quỷ mị, xuất quỷ nhập thần.
Trong huyệt động, Mục Cửu Uyên và Mục Long đang bước đi thận trọng, đột nhiên thần sắc Mục Cửu Uyên đại biến, bởi vì ông cảm nhận được một trận khí tức đáng sợ đang nhanh chóng tới gần.
"Không ổn, Long Nhi, cẩn thận!"
Thấy vậy, Mục Cửu Uyên lập tức thôi động toàn bộ tu vi đứng chắn trước người Mục Long.
Vừa dứt lời, chỉ thấy yêu khí trong động dâng trào, một đạo thân ảnh màu trắng miệng phát ra tiếng gầm sắc nhọn, đánh một chưởng về phía Mục Cửu Uyên!
"Là Kim Tinh Quỷ Viên!", Mục Cửu Uyên gào lên.
"Thôi Sơn Mãng Ngưu Ấn!"
Đây là tuyệt học trấn tộc của Mục gia, chỉ có các đời Mục gia chủ mới có tư cách tu luyện, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không thi triển.
Hiện tại, cảm nhận được lực lượng khủng bố của Kim Tinh Quỷ Viên, Mục Cửu Uyên vừa lên đã động dụng lực lượng mạnh nhất này.
Nháy mắt một pháp ấn màu xanh hình thành, thế như mãng ngưu, trong đó hàm chứa một loại sức mạnh vô kiên bất tồi, đánh đâu thắng đó, Thôi Sơn Mãng Ngưu Ấn có thể chẻ đôi cả núi non.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng bạo vang truyền đến, Thôi Sơn Mãng Ngưu Ấn đó lại thình thịch một tiếng rồi lập tức nổ tung.
Cùng lúc đó, một nắm đấm lông lá lao ra từ trong linh vụ, bên trên bạo phát ra từng đạo văn lộ huyền ảo, nháy mắt đánh trúng cơ thể của Mục Cửu Uyên.
"Phốc...", Mục Cửu Uyên lập tức bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Cho dù Băng Sơn đại pháp ấn bị mất đi tuyệt đại đa số lực đạo thì một chưởng này cũng không nhẹ.
Đây chính là sự đáng sợ của đại yêu Linh Văn cảnh!
Yêu tộc thân thể cường tráng, lực lượng tuyệt đối nghiền áp tu sĩ loài người cùng cảnh giới, ngay cả khi con Kim Tinh Quỷ Viên này thân mang trọng thương thì vẫn là sự tồn tại Linh Văn cảnh.
Sinh linh từ xưa sinh sôi nảy nở muôn đời mà không loạn chính là bởi vì linh văn trong cơ thể, chỉ có khí huyết tinh thuần cường thịnh đến mức độ nhất định mới có thể thức tỉnh linh văn, đồng thời có thể thôi phát lực lượng cường đại ẩn giấu trong linh văn.
Con Kim Tinh Quỷ Viên này vừa nãy đã thôi động lực linh văn, dốc hết sức phá vạn pháp, đứng trước lực lượng tuyệt đối, bất cứ chiêu thức nào đều chỉ là trò chơi!
"Ông nội!"
Thấy Mục Cửu Uyên bị thương, Mục Long giận dữ, chiến ý trong lòng càng kích phát đến mức độ đáng sợ!
"Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!", lôi đình kim sắc trong ánh mắt Mục Long còn rực rỡ hơn lúc trước rất nhiều, trong lúc rống giận hắn điểm ra một chỉ, tựa như sao rơi, kim dương diệt thế.
"A...", trong yêu vụ truyền ra một tiếng a khe khẽ.
Ngay sau đó, trên một bàn tay khổng lồ lông lá, lực linh văn chớp lóe, một chỉ mạnh nhất này của Mục Long lại bị đánh bay một cách ngang ngược.
Sau đó, trong bàn tay này truyền đến tiếng xé khủng bố, nháy mắt tóm lấy Mục Long lẩn vào trong yêu vụ, biến mất tại nơi sâu trong núi Vạn Quật đó.
"Long Nhi!"
"Phốc..."
Mục Cửu Uyên vốn đã mang trọng thương, dưới sự cấp bách mà tấn công vào tim lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, chòm râu hoa râm bị máu tươi nhuộm đỏ, ông run rẩy đứng lên, nhìn vào sâu trong huyệt động, đôi mắt như muốn rách ra, cả người nháy mắt như già đi mấy chục tuổi.
Lúc này, một trận phá gió truyền đến, phía sau Mục Cửu Uyên nhất thời có thêm hai đạo thân ảnh.
Hai người này chính là Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân, bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài núi Vạn Quật chờ đợi thời cơ, vừa cảm nhận được đánh nhau bèn xông vào.
Đối với bọn họ mà nói, Mục Cửu Uyên chỉ có một tác dụng đó là chịu một kích nén giận của Kim Tinh Quỷ Viên, khiến nó ảnh hưởng đến thương thế, như vậy thì bọn họ sẽ nắm chắc được việc đánh chết Kim Tinh Quỷ Viên.
Nhưng sau khi bọn họ vào trong huyệt động thì lập tức phải há hốc mồm.
"Chuyện gì thế này?"
"Kim Tinh Quỷ Viên đâu?", hai người trợn trừng mắt, vẻ mặt không thỏa đáng, bọn họ chỉ quan tâm đến Kim Tinh Quỷ Viên, về phần thương thế của Mục Cửu Uyên thì coi như hoàn toàn không thấy gì.
"Vừa nãy nó ra tay một kích đánh ta bị thương, cháu ta bị nó bắt đi rồi!", Mục Cửu Uyên nghiến răng nói.
"Cái gì? Mục Long bị bắt đi rồi?", Thiên Âm chân nhân đầu tiên là sững sờ sau đó ánh mắt lộ ra một tia mừng thầm.