Trong tiếng bàn tàn của mọi người, trên sân đấu đã đứng hai bóng người.
"Nghe nói cô vốn là người của Mục gia, có điều giờ lại trở mặt thành thù. Ta sẽ dịu dàng với cô chút vì dù sao trước nay bổn công tử đều vô cùng thương hương tiếc ngọc".
Mạc Trường Ca cầm Ngân Xương Thiên La phiến, bên hông đeo một cây sáo màu tím, mặt mày anh tuấn sáng láng, khóe miệng cong cong gợi lên một nụ cười quyến rũ trông như một lãng tử quần là áo lụa bất cần đời.
"Ngươi cũng là Tiên Thiên Kiếm Cốt hả?", đôi môi mỏng của Mục Thiên Dao khẽ mở, nhìn chằm chằm Mạc Trường Ca hỏi.
"Đương nhiên không phải", Mạc Trường Ca dùng quạt gạt gạt tóc của mình, lắc đầu cười đáp.
"Nếu không phải, vậy ngươi không có tư cách ăn nói ngông cuồng trước mặt ta!"
Giây tiếp theo, Mục Thiên Dao lập tức ra tay, trở tay một cái, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu xanh nhạt lóe lên vẻ sắc lạnh.
Khí thế trên người nàng ta rõ ràng đã là Bích Cung cảnh tầng 10.
Đây là tu vi cao nhất xuất hiện trong cuộc tuyển chọn từ nãy đến giờ!
"16 tuổi, Bích Cung cảnh tầng 10, còn mạnh hơn cả chồng chưa cưới Mạnh Phi Hàn của nàng ta!"
"Tốc độ tu luyện nhanh thật!", mọi người cảm thán.
Mục Long thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng: "Một tháng trước, nàng ta mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng 1, chỉ một tháng thế mà lại lên đến tầng 10. Hơn nữa, hình như sự rét lạnh trên người nàng ta cũng lạnh hơn".
"Xem ra, trong một tháng ấy, Mục Thiên Dao không những nhận được sự bảo kê của phủ thành chủ, mà còn có cơ duyên khác nữa", Mục Long nhìn chằm chằm bóng người trên sân, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.
"Không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng 10!"
Trên sân đấu, Mạc Trường Ca thấy cảnh ấy cuối cùng cũng không cười nổi, vẻ mặt của hắn ta chợt trở nên nghiêm trọng, dường như có chút lo lắng, dù sao hắn ta cũng chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng 5 mà thôi.
"Thôi, dù gì Mạc Trường Ca mình cũng đường đường là cao thủ Bích Cung cảnh, có thua thì cũng phải cho thấy sự gan dạ của mình, không thì cả thành sẽ nhìn mình như thế nào!", trong đầu hắn ta chợt toát ra một suy nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, Mạc Trường Ca cắn răng, Ngân Xương Thiên La phiến trong tay chợt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, quạt một cái, chân nguyên giống như những lưỡi dao gió bắn thẳng về phía Mục Thiên Dao.
Nhưng mà, chỉ thoáng chốc, sắc mặt Mạc Trường Ca đã thay đổi, bởi vì hắn ta bỗng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm ập vào trước mặt, sự lạnh lẽo ấy khiến hắn ta rợn cả da gà.
Đó là một luồng kiếm khí lạnh như băng, cực kỳ sắc bén như có thể xé rách mọi thứ!
Đối mặt với vô số lưỡi dao gió bằng chân nguyên, Mục Thiên Dao chỉ chém ra một kiếm, rồi sau đó xoay người rời đi.
"Đây là... tự tin mình sẽ thắng?"
Tất cả mọi người dưới đài thấy cảnh ấy thì mở to hai mắt, Mục Thiên Dao kia không khỏi hơi kiêu ngạo quá rồi đó.
Thế nhưng, thoáng chốc mọi người đã thấy một pho tượng bằng băng trông rất sống động vẫn giữ nguyên vẻ mặt e dè hoảng sợ.
"Cái gì?"
"Thuận tay đánh ra một chiêu mà lại có thể trực tiếp đóng băng một cao thủ Bích Cung cảnh tầng 5!"
Cảnh tượng ấy khiến cả thành xôn xao, trong đó cũng không thiếu cao thủ Bích Cung cảnh tầng 10. Bọn họ tự hỏi lòng, tuy cùng cảnh giới, nhưng mình quả thật không có bản lĩnh như Mục Thiên Dao.
Người của Huyết Sát Môn nhìn pho tượng bằng băng kia với vẻ mặt hết sức khó coi, lúc trước Lãnh Vô Nhai đánh chết Mục Hàn Vân chỉ với một chiêu đã khiến tinh thần cả đám hết sức phấn khích. Song giờ, Mạc Trường Ca thất bại hại đã mang lại đả kích nặng nề đối với họ.
Nhưng đúng lúc này, Mục Thiên Dao vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, pho tượng băng ấy thế mà lại nứt toác ra.
Mạc Trường Ca giống như chạy ra từ trong Địa Ngục, lại được nhìn thấy ánh mặt trời, thở hổn hển hít thở không khí trong lành.
Ánh mắt hắn ta nhìn Mục Thiên Dao đã hoàn toàn thay đổi, mặt mày đầy vẻ kiêng kỵ, lại không dám tỏ ra ngả ngớn nữa.
"Ngươi là người của Huyết Sát Môn, là kẻ địch của Mục gia nên ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi!", Mục Thiên Dao nhìn Mạc Trường Ca, lạnh lùng nói.
"Ta... ta nhận thua...", Mạc Trường Ca cúi đầu giống như trái cà tím bị héo, cười cay đắng.
"Mục Thiên Dao của phủ thành chủ... thắng!"
Khi Mạnh Nam Thiên tuyên bố kết quả thì chợt nhấn mạnh tên của Mục Thiên Dao, còn liếc nhìn Mục gia dường như là đang nhấn mạnh điều này.
Mà ở trong mắt của mọi người trong thành Hàn Giang, điều này lại là một sự chế giễu hết sức trắng trợn!
"Mục gia vứt bỏ thiên tài cỡ đó không bồi dưỡng, mà lại coi như kẻ thù thì đúng là ngu không ai bằng!"
"Với thực lực và tu vi của Mục Thiên Dao, đương nhiên lần này sẽ tiến vào tông môn lớn. Đến lúc đó, Mục gia chỉ còn nước khóc thôi".
"Đúng vậy, Mục Cửu Giang - ông nội của Mục Thiên Dao bị Mục gia giết chết, mối thù không đội trời chung như thế, kết hợp với thái độ của nàng ta với Huyết Sát Môn là biết Mục Thiên Dao sẽ không bỏ qua cho họ rồi!"
"Vả lại, phủ thành chủ vốn đã mạnh, giờ lại có thêm Mục Thiên Dao thì sẽ như hổ thêm cánh. Nếu nàng ta tiến vào được những tông môn lớn, vậy số phận sau này của thành Hàn Giang chắc chắn sẽ xảy ra thay đổi".
Khoảnh khắc khi Mục Thiên Dao đánh bại Mạc Trường Ca một cách dễ dàng, trong lòng các thành viên cao cấp của những gia tộc lớn đều có suy nghĩ của riêng mình.
"Trận chiến tiếp theo là Mục Long của Mục gia gặp Tiết Hải Cừu của Huyết Sát Môn!", khi Mạnh Nam Thiên đọc lên hai cái tên này thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
"Lại là Mục gia và Huyết Sát Môn, lần này có trò hay để xem rồi!"
Mọi người nghe thấy tên của hai thế lực ấy, không khỏi tỉnh cả người.
"Nghe nói mấy ngày trước, thiếu chủ Tiết Đoạn Lãng của Huyết Sát Môn đã gặp điều chẳng may trong dãy Nghi Lăng. Tiết Vạn Triệt đau mất con trai, lại nhận một đứa con nuôi tên Tiết Hải Cừu để nhắc nhở mình mối thù giết con!"
"Có thể được Tiết Vạn Triệt nhận làm con nuôi, đương nhiên phi phàm. Mục gia này đúng là xui xẻo mà!"
"Mục Long này vốn rất ăn hại, giờ dù có thể tu luyện, nhưng nghe nói cũng chỉ là Thoái Phàm cảnh, e rằng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Mục Hàn Vân kia thôi".
Mục Long nghe mọi người bàn tán nhưng mặt mày vẫn tỉnh rụi, chậm rãi bước lên sân đấu, bình chân như vại.