Nhưng Mục Long hoàn toàn khinh miệt không thèm đếm xỉa đến kẻ như Mạnh Nam Thiên, chỉ tiếp tục nói: "Ông với tu vi Ngự Hồn cảnh ra tay đánh lén ta, theo lý mà nói ta vốn dĩ nên ăn miếng trả miếng, lấy mạng của ông, nhưng Mục Long ta không phải hạng tàn nhẫn thích giết người, huống hồ, ông đã bị cha ta phế đi tu vi cũng coi như đã phải trả giá".
"Tiết Vạn Triệt, ông nghe cho rõ đây, mặc dù ông không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ông là một người cha tốt, nên hôm nay mới dám giết ta, báo thù cho Tiết Đoạn Lãng, hôm nay ta không giết ông, ông tự giải quyết đi!"
Giết người chẳng qua chỉ là hành động chấm dứt mọi chuyện, việc đáng sợ hơn là giết chết tâm ý.
Đối với Tiết Vạn Triệt mà nói, lời nói này của Mục Long chẳng khác gì lời nói đâm thẳng vào trái tim.
"Tại sao? Tại sao lại thế này... ông trời ơi, tại sao?"
Tiết Vạn Triệt như mất đi linh hồn, từ hai tròng mắt chảy ra rõ ràng là hàng lệ huyết sắc, ông ta ngửa mặt lên trời khóc rống, trạng thái như phát điên.
"Lãng Nhi, Lãng Nhi của ta..."
"Nếu không thể bảo vệ con chu toàn ở kiếp này, vi phụ sẽ xuống dưới cửu tuyền, chúng ta lại làm cha con tiếp!"
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ đoạn tuyệt, sau đó đâm đầu vào trụ ngọc phía lôi đài, đụng đến nỗi vỡ sọ mà chết.
"Ài..."
Kiếm Thập Tam thở dài, vỗ vỗ vai Lãnh Vô Nhai, ý bảo hắn ta nén bi thương lại.
Lãnh Vô Nhai đi từng bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Mục Long một cái, sau đó ôm thi thể của Tiết Vạn Triệt lên, thì thầm nói: "Sư tôn, chúng ta về nhà..."
"Lần này, quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang là Mục Long, Mục gia!", cả quá trình buổi tuyển chọn này cũng không vì những chuyện xen ngang mà đứt đoạn, vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Nam Thiên đã lớn giọng tuyên bố.
Lúc này, toàn thành sôi trào, nhất là người của Mục gia, ai nấy đều vui mừng như điên.
Còn ai dám tranh phong với Mục gia ở thành Hàn Giang này chứ?
"Chúc mừng ngươi, Mục Long!", Triệu Linh Đan mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, thanh khiết đẹp đẽ xán lạn.
Thấy vậy, Mục Long cũng cúi người hành lễ: "Mục Long xin ghi nhớ trong lòng sự quan tâm của Triệu tiên tử, sau này nhất định sẽ báo đáp!", Mục Long vẻ mặt chân thành từ tận đáy lòng.
Thấy bộ dạng trịnh trọng này của Mục Long, Triệu Linh Đan không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc, ánh mắt khẽ động, cười nói: "Ngươi nên báo đáp ta tử tế vào, lần này ta đã tặng một bầu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ cho ngươi, đó là một trong bát đại cổ tửu danh chấn thiên hạ, hiếm thấy trên đời đó".
"Có điều, lần này ngươi đã đạt được quán quân, đợi sau khi về tông môn sẽ có giải thưởng cho quán quân, Cửu Khiếu Hóa Long đan, nếu như ngươi muốn thì cứ tặng lại cho ta là được", Triệu Linh Đan khẽ cười.
Nghe vậy, Mục Long nghiêm túc nói: "So với đại ân của Triệu tiên tử, vỏn vẻn đan dược không đáng để nhắc tới, nếu như ta có được vật này nhất định sẽ tặng cho tiên tử để bày tỏ chút tấm lòng".
"Ha ha ha...", Triệu Linh Đan nghe vậy thì cười đến mức toàn thân run lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
"Ta trêu ngươi thôi, Cửu Khiếu Hóa Long đan đó không phải vật bình thường, thật không biết ngươi ngoài miệng nói không tiếc hay là thật sự không tiếc. Nếu như ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì sau khi vào tông môn hãy nỗ lực tu hành, sớm ngày trở thành cường giả, cũng không uổng phí một phen vất vả của ta".
"Còn nữa, cái gọi là tiên tử chẳng qua chỉ là cách gọi phàm tục mà thôi, ngươi hiện tại đã coi như là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, sau này cứ gọi ta một tiếng sư tỷ là được".
"Triệu sư tỷ yên tâm, Mục Long nhất định sẽ không quên những lời nói ngày hôm nay", Mục Long ánh mắt kiên quyết đáp lời.
"Không, người khác gọi ta là Triệu sư tỷ, ngươi gọi là Đan sư tỷ đi, như vậy mới khác với đám đông".
"Ba ngày sau, cũng vào đúng thời gian này, ta sẽ tới Mục gia đưa ngươi tới Tiêu Dao Thần Tông", Triệu Linh Đan nói rồi nhanh nhẹn rời đi, thân ảnh như tiên, chỉ còn lại giọng nói linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn trong không trung.
"Ba ngày sao? Đủ rồi", Mục Long nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó, tự lẩm bẩm nói.
"Mục gia ta cuối cùng đã có một đệ tử tông môn, tốt lắm, cứ như vậy cho dù có xuống dưới cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông thì lão tử cũng có thể ngẩng cao đầu rồi".
"Đúng vậy, năm đó mẹ con đặt cho con cái tên 'Long' này danh đúng như thực, con trai ta chính là rồng của Mục gia, rồng của thành Hàn Giang!"
Mục Thanh Khung cực kỳ kích động, bước vào tông môn có nghĩa rằng Mục Long đã bước vào thế giới của cường giả, cũng coi như đã bù đắp được tiếc nuối năm đó của ông.
"Với thiên tư của Mục sư đệ, vào tông môn chính là hổ mọc thêm cánh, cá về với biển, tương lai gần tới đây ắt sẽ là một cường giả danh chấn một phương, bát rượu này ta xin mời đệ!"
Một tráng hán khôi ngô đứng bên cạnh Mục Long, tóc xõa dài trên lưng, trong lúc nói chuyện, giọng nói tựa như hồng chuông, hắn uống một hơi can sạch chén rượu trên tay sau đó lau miệng, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên một cỗ hào sảng.
Người này chính là Viên Thiên Cương.
Mấy ngày trước, đúng trong lúc mục Long vào thiên nhân hợp nhất, hắn ta cũng thu được lợi ích, tu vi khôi phục trên diện rộng, hiện tại đã vượt qua Linh Văn cảnh, bước vào thế giới thần thông, thuận lợi biến hóa.
"Đa tạ những lời tốt lành của Viên huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, sớm ngày đuổi kịp cảnh giới của Viên huynh!", Mục Long đáp lễ nói.
Thời gian ba ngày nói ngắn mà không ngắn, nói dài cũng không dài, nhất là gần tới lúc chia ly lại càng không nỡ tính.
"Lần này tới Tiêu Dao Thần Tông đem theo ngươi e rằng sẽ không tiện, lúc ta không ở nhà ngươi đi theo Viên huynh đi, tiện bề tu hành hơn, không được lười biếng, nhớ chưa?", trước lúc đi, Mục Long dặn dò Hắc Hoàng.
Nó từ ngày tới Mục gia, không có thiên địch nên ngày ngày ăn uống ngon lành, còn thường ăn vụng uống lén, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái, gần đây Mục Long bận rộn cho cuộc tuyển chọn nên Hắc Hoàng không có ai quản thúc, lại béo thêm một vòng nữa.
Nghe vậy, Hắc Hoàng gật gật cái đầu hổ khổng lồ, sau đó cọ cọ vào người Mục Long, con mắt màu đỏ híp lại, hơi có chút nũng nịu như mèo nhà.
"Được rồi, ta cũng đâu phải không trở về nữa", Mục Long cười rồi vỗ vỗ vào đầu Hắc Hoàng, đám Phệ Linh U ma hổ phía sau cũng đang quỳ ở đó, lúc lúc lại phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Đến lúc đi thôi...", Mục Long quay đầu lại, nhìn lại Mục gia lần cuối, đây là nơi hắn đã sinh sống 16 năm trời, lần này đi xa đúng là cũng có chút không nỡ.
Có điều, muốn trở thành cường giả, ly biệt là điều không thể tránh.
Hắn xốc lại tinh thần, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, sau đó bước ra khỏi cánh cổng Mục gia.
Lúc này, bên ngoài Mục gia có một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn, khoan thai bước tới...