“Nơi thành Hàn Giang chật hẹp này lại có đến bốn thể chất đặc thù phù hợp với bốn tông môn, đây là lộc trời cho! Thanh Mộc Linh thể là món quà ông trời tặng cho Tiêu Dao Thần Tông, là con rồng Hàn Giang của Tiêu Dao Thần Tông ta...”
“Ra là vậy... Ra là vậy...”
Có người dường như đã hiểu ra, luôn miệng cảm khái, trong lòng thì vô cùng lo âu.
"Nói vậy chắc hẳn Thanh Mộc Linh thể đó còn ở trong thành Hàn Giang, ta đề nghị tông môn phải lập tức phái người chiêu mộ và ra sức bồi dưỡng".
"Phải đấy, không được lần lữa nữa, phải xuất phát ngay thôi. Không được để vuột mất con rồng Hàn Giang, bị những tông môn khác cướp mất thì khốn!"
Sau khi thảo luận, những thành viên cấp cao nhìn về phía Nguyên Vô Thiên. Chưởng giáo vắng mặt vì bế quan, do đó người có địa vị cao nhất trong Tiêu Dao Thiên Điện lúc này là Hộ Giáo Pháp Vương.
Nguyên Vô Thiên nghe vậy thầm mỉm cười rồi hừ lạnh: “Bổn vương đã biết việc này thì không có chuyện cho những tông môn khác nhảy vào đâu”.
“Cảnh Thiên, con ra đây”.
Nguyên Vô Thiên vừa dứt lời, hai bóng người mau chóng đi ra Tiêu Dao Thiên Điện.
“Chẳng lẽ...”, mọi người thấy vậy hai mắt rực sáng. Trong hai người này có một thiếu niên họ biết, toàn thân y tỏa ra từng gợn sóng chân nguyên Thanh Mộc, dồi dào sức sống.
“Đây là Lâm Cảnh Thiên, đệ tử bổn vương mới nhận, mấy ngày trước bổn vương đích thân đến thành Hàn Giang bí mật đưa về đấy”, Nguyên Vô Thiên nói với mọi người.
“Sao cơ?”
Câu nói này làm những người xung quanh lại giật mình, có một cái nhìn khác với Lâm Cảnh Thiên. Nếu như trước đó chỉ là tán thưởng thì bây giờ là ngưỡng mộ xen lẫn kính sợ.
“Đệ tử của Pháp Vương à...”
Ở Tiêu Dao Thần Tông, Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên dưới một người trên vạn người, là đệ tử của ông ta thì địa vị cao biết nhường nào? Chưa kể Lâm Cảnh Thiên này còn có một thân phận khác là con rồng Hàn Giang nữa.
Y được thái thượng trưởng lão nhắc đến trong di ngôn là người sẽ cứu Tiêu Dao Thần Tông khỏi đại kiếp hiểm hóc trong tương lai. Thân phận này đã nói lên sự đặc biệt của Lâm Cảnh Thiên.
Lúc này, mọi người như thấy một ngôi sao sáng mọc trên Tiêu Dao Thần Tông, dường như cũng thấy một thiên tài xuất chúng sẽ đè bẹp bốn phương một cách hiên ngang và oai phong trong tương lai không xa.
“Ơ, còn người còn lại là...”, mọi người rời sự chú ý vào thiếu niên bên cạnh Lâm Cảnh Thiên.
“Đây là... bạn của Cảnh Thiên, sau này cũng là đệ tử tông ta”, khi nói đến từ bạn, giọng Nguyên Vô Thiên không dược tự nhiên cho lắm.
“Đương nhiên rồi, bạn của người sở hữu Thanh Mộc Linh thể thì tất nhiên thiên tư bất phàm. Pháp Vương nghĩ chu đáo quá!”
“Phải đấy, bọn ta chúc mừng Pháp Vương kiếm được đồ đệ tài giỏi. Cuối cùng con rồng Hàn Giang cũng thành một phần của Tiêu Dao Thần Tông ta rồi!”
Nghe vậy, Nguyên Vô Thiên nhìn những người xung quanh, nghiêm mặt bảo: “Con rồng Hàn Giang gắn liền với sự tồn vong của Tiêu Dao Thần Tông ta, bổn vương nhất định sẽ bồi dưỡng hết mức có thể. Ngoài ra, bổn vương quyết định sẽ ban Cửu Khiếu Hóa Long Đan cho Lâm Cảnh Thiên”.
Câu vừa dứt, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn ta.
Đó là một viên đan dược màu vàng kim, kích thước ngang với trứng bồ câu, nhìn kĩ thì trên đan dược có chín lỗ nhỏ lấp ló ánh vàng gọi là Cửu Khiếu. Phải biết rằng linh trường của vạn vật thường chỉ có bảy lỗ mà thôi.
“Cửu Khiếu Hóa Long Đan!"
Sự hiện diện của đan dược trong tay Nguyên Vô Thiên làm những người trong Tiêu Dao Thiên Điện kích động, thở dồn dập hơn trông thấy.
Đây chính là linh đan thượng cổ, phương pháp luyện chế đã thất truyền từ lâu, có giá trị rất cao.
Bên cạnh đó, người ta đồn rằng trong Cửu Khiếu Hóa Long Đan ẩn chứa long khí, ăn vào sẽ giúp lột xác tư chất, thực lực tăng lên đáng kể, ngoài ra còn có rất nhiều tác dụng, có thể so với nhân trung long phượng.
Không ngoa khi nói rằng chỉ cần một viên đan dược là có thể tạo ra một thế hệ thiên kiêu, heo ăn vào tư chất cũng biến đổi, sớm ngày thành tinh.
Năm đó, cường giả của tứ đại tông môn cùng nhau công phá bí cảnh viễn cổ nhưng chỉ lấy được mỗi một viên.
Nhiều năm qua, vì vấn đề quyền sở hữu Cửu Khiếu Hóa Long Đan này mà bốn tông tranh luận gay gắt.
Trong cuộc tuyển chọn được tổ chức tại thành Hàn Giang năm nay, con rồng Hàn Giang là con bài mấu chốt quyết định sự tồn vong của tông môn nên mới phải lấy viên đan dược này ra làm phần thưởng cho quán quân cuộc tuyển chọn như một cách quyết định tông môn nào là chủ sở hữu của nó.
Bây giờ Mục Long đoạt giải nhất, đương nhiên Cửu Khiếu Hóa Long Đan rơi vào túi Tiêu Dao Thần Tông.
“Phải vậy chứ, hiện giờ Lâm Cảnh Thiên là đệ tử Pháp Vương, còn là con rồng Hàn Giang của Tiêu Dao Thần Tông ta, chỉ có trao cho thiên kiêu sử dụng thì đan dược thế này mới không bị lãng phí”.
“Không sai, Pháp Vương thật sáng suốt”.
“Lâm Cảnh Thiên vốn là Thanh Mộc Linh thể, thiên phú dị bẩm, hôm nay nhận được Cửu Khiếu Hóa Long Đan thì như hổ thêm cánh rồi!
“Ta cũng đồng ý!”
...
Nhất thời, trong Tiêu Dao Thiên Điện rôm rả những lời tâng bốc Lâm Cảnh Thiên, ngay cả những người bình thường hay xung đột ý kiến với Pháp Vương cũng im lặng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
“Ta không đồng ý!”
Giữa khung cảnh gió chiều nào theo chiều ấy, một giọng nói đột ngột cất lên trong đại điện.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng dừng lại tại một người.
Người này chính là Triệu Linh Đan!
“Pháp Vương muốn nhận Lâm Cảnh Thiên làm đệ tử là chuyện riêng của Pháp Vương, còn Cửu Khiếu Hóa Long Đan này là thứ Mục Long phải đánh bại thiên kiêu của ba tông, đánh đổi tính mạng mới giành được”.
“Huống gì Cửu Khiếu Hóa Long Đan còn là phần thưởng cho giải nhất trong buổi tuyển chọn thành Hàn Giang năm nay, người đủ tư cách sở hữu vật này chỉ có quán quân, nay đệ tử muốn hỏi đại trưởng lão thứ hạng của Lâm Cảnh Thiên là bao nhiêu ạ?”
Triệu Linh Đan lúc này rất khác thường ngày, nàng ta đứng trước mặt Mục Long, đôi mắt sâu thẳm, thái độ rất kiên quyết.
“Láo xược! Triệu Linh Đan, tuy cô là con gái chưởng giáo nhưng đây là chuyện trọng đại của tông môn, ở đây toàn những người cấp bậc cao, đâu tới phiên cô nói chuyện?”
Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đang vô cùng vui mừng bỗng nghe Triệu Linh Đan nói vậy, biểu cảm ông ta lập tức thay đổi, trách móc nàng ta dữ dội.
Triệu Linh Đan không hề sợ hãi, đáp: “Sao, Pháp Vương không muốn trả lời câu hỏi này ư? Vậy thì để ta nói cho chư vị biết, trong cuộc tuyển chọn, Lâm Cảnh Thiên dừng chân ở tốp tám, không lọt nổi tốp bốn, và người đánh bại y chính là Mục Long”.
“Pháp Vương luôn miệng nói đây là chuyện trọng đại của tông môn, đã là chuyện trọng đại thì vì sao không chờ mẫu thân ta xuất quan mà ở đây tự ý quyết định?"