Trông em ấy ốm quá, mình chỉ không gặp em ấy hơn một ngày thôi mà, Ảnh Quân siết chặt tay, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Mỹ. Trong đầu anh giờ đây cứ vọng lại câu nói “có nên tự xưng là ‘chồng tương lai’ của cô ấy hay không” của bác sĩ, có lẽ Ảnh Quân đã không làm tròn nhiệm vụ của mình rồi.
_______________
“Cái gì? Anh nói thật ư?! Cậu ấy không biết chuyện…”
Giọng nói của Vũ Đình khiến Trương Mỹ dần tỉnh dậy, cô khẽ nhíu mày, nhìn hình ảnh mờ nhạt màu trắng trước mắt mình, chớp chớp mắt vài cái để nhìn mọi thứ rõ hơn. Trương Mỹ quay sang nhìn bên cạnh thì thấy thấy Ảnh Quân, còn có cả Vũ Đình đang nói chuyện gì đó. Sự xuất hiện của Vũ Đình khiến Trương Mỹ rất bất ngờ đến mức phải thốt lên.
“Vũ Đình? Cậu làm gì ở đây vậy?”
Không biết cô ấy vừa biết tin gì từ Ảnh Quân, nhưng có vẻ tin ấy rất sốc đến nỗi mà giọng của Vũ Đình có chút lớn. Khi cô nghe thấy giọng của Trương Mỹ, Vũ Đình thoáng giật mình, khựng giọng lại rồi vội nhìn về phía Trương Mỹ.
Vũ Đình định bước đến bên cạnh cô, nhưng Ảnh Quân là người phản ứng nhanh nhất khi nghe giọng nói của Trương Mỹ. Anh đứng phắc dậy, sải bước chân đi nhanh đến chỗ cô.
“Sao lại nhịn ăn?”
Ảnh Quân nghiêm mặt nhìn Trương Mỹ, nhưng sâu thẳm ánh mắt lại tràn ngập sự quan tâm, lo lắng.
“A… em có nhịn ăn hả?”
Cô ngẩn người, nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
“Em còn dám hỏi câu đó với anh à? Từ ngày hôm qua tới giờ em có bỏ gì vào bụng ngoài nước không?”
“Hình như là… không?”
Trương Mỹ ngẫm nghĩ một lúc rồi ngập ngừng trả lời.
“Bác sĩ bảo em bị hạ canxi nên mới bị thế đấy. Thiệt tình, chẳng biết lo cho bản thân gì cả.”
Ảnh Quân nói với giọng điệu trách móc nhưng tay thì đang lấy một trái táo, từ trong bịch trái cây mà Vũ Đình mua cho Trương Mỹ, gọt vỏ ra rồi cắt thành từng miếng nhỏ đút cho cô ăn.
Từ đầu đến cuối, Vũ Đình hoàn toàn không thể xen vào cuộc trò chuyện giữ hai người bọn họ, chỉ có thể đứng bên cạnh làm “bóng đèn” cho họ. Mãi cho đến một lúc sau, Trương Mỹ mới đưa mắt nhìn về phía Vũ Đình.
“Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình.”
Cô vừa nhai miếng táo mà Ảnh Quân vừa đút và hỏi.
“Giờ cậu mới nhớ đến mình đấy à?”
Vũ Đình vờ hờn dỗi, khoanh tay hất mặt nhìn sang chỗ khác.
“Thôi nào, thông cảm cho mình đi, mình là bệnh nhân ở đây mà.”
Trương Mỹ cũng không thua kém, cô bĩu môi, vương đôi mắt xám to tròn, đầy thơ mộng lên nhìn Vũ Đình.
“Mình cũng vậy chứ bộ.” - Vũ Đình ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ rồi nói tiếp - “Bữa giờ công việc nhiều quá, khiến cơ thể không thoải mái nên mới tới đây khám.”
“Có nặng lắm không?”
Nghe cô nói thế, Trương Mỹ liền lo lắng hỏi thăm Vũ Đình.
“Chỉ là bị nhức đầu, mấy thứ lặt vặt thôi, cũng chẳng có gì đáng lo ngại.”
Để tránh làm Trương Mỹ lo lắng, Vũ Đình chỉ trả lời qua loa cho có rồi thôi.
“Cậu đừng gắng sức quá, cậu không những phải điều hành công ty mà còn phải trông chừng cả viện mồ côi đấy.”
Nhắc đến viện mồ côi, Trương Mỹ chợt nhận ra một điều là sau khi ly hôn với Cửu Mạnh cô đã không còn đến thăm những đứa trẻ ở viện mồ côi nữa, nên trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi. Vì chính những nụ cười hồn nhiên trên những khuôn mặt đáng yêu ấy như tia sáng loe lói trong cuộc sống đầy tăm tối trước đây của Trương Mỹ.
“Dạo gần đây… bọn trẻ ổn chứ? Có ai được nhận nuôi không?”
Cô ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi.
“Không những khoẻ mà còn rất nghịch nữa cơ, số lượng được nhận nuôi cũng tăng lên khá nhiều và cũng không có ai bị trả lại. Có những đứa còn ở lại mong cậu đến lắm đấy, mấy đứa được nhận nuôi, trước khi đi cũng để lại một vài món quà cho cậu, có thể là tranh hoặc là thư gì đó.”
“...Khi nào rảnh mình sẽ đến.”
Trương Mỹ trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Lo cho em trước đi.” - Ảnh Quân đột nhiên lạnh giọng lên tiếng, tay thì đưa táo lên trước miệng Trương Mỹ - “Há miệng.”
“Em biết rồi mà.”
Cô vừa nhai nhồm nhoàng vừa nói.
Trương Mỹ ở bệnh viện tịnh dưỡng vài ngày sau đó lại bắt tay vào công việc còn dang dở của mình.
Thấm thoắt đã đến ngày cho ra mắt trang phục mới. Đứng ở phía sau cánh gà, Trương Mỹ nhìn những bộ đồ do những người khác thiết kế mà lòng thầm ngưỡng mộ. Mọi chuyện đều suôn sẻ cho đến khi cô người mẫu trình diễn cho bộ trang phục của Trương Mỹ bị trượt chân ngã đến mức bong gân và không thể trình diễn được.
Ban đầu số lượng người mẫu đã khá ít rồi, bây giờ lại xảy ra cơ sự này, việc phải tìm một người mẫu thay thế trong thời gian gấp rút như thế này là không thể. Thế là cô đành phải tự mình trình diễn thay cho cô người mẫu ấy.
“Hy vọng mình sẽ làm được.”
Trương Mỹ xoa xoa hai bàn tay của mình, lo lắng nhìn lên sàn diễn.
Đến lượt mình lên trình diễn, cô điều chỉnh lại nét mặt của mình, sải bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển và quyến rũ như một linh miêu đang mê hoặc người nhìn.
Ảnh Quân ngồi ở hàng ghế đầu ở bên dưới cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, việc này vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu.
Hửm? Sao em ấy lại diễn thay cho người mẫu? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra à? Anh khẽ nhíu mày thầm thắc mắc.
Có một số khách mời nhận ra Trương Mỹ vì trước đây cô đã từng chụp hình cho trang phục mới và được đăng lên báo. Độ lộng lẫy của bộ đầm đã góp phần tăng nhan sắc của Trương Mỹ, chính vì điều đấy mà họ có ấn tượng rất lớn đối với cô.
"Có phải là cô người mẫu tôi thấy trên báo hơn một năm trước không?"
"Phải, nhưng cô ấy không phải người mẫu. Tôi đã từng liên hệ với chủ tịch Maximilian để được hợp tác với cô ấy, nhưng anh ta bảo cô ấy không phải người mẫu."
Ngắm nhìn những bước đi duyên dáng, nụ cười tươi tắn, cả cặp mắt như chứa hàng triệu vì sao ấy của Trương Mỹ, Ảnh Quân bất giác nhếch nhẹ môi mỉm cười, ánh mắt yêu chiều nhìn cô.
Đâu đó trong cánh gà, có một người phụ nữ nhìn Trương Mỹ với ánh mắt căm phẫn, khuôn mặt cô ta khiến người khác phải khiếp sợ.
"M* kiếp! Mình đã đẩy cô người mẫu của cô ta ngã bong gân luôn rồi, vậy mà con ả đó lại có thể xoay chuyển tình huống đó."
Ả ta nghiến răng nghiến lợi, buông ra một câu chửi thể, hai tay nắm chặt lại đến mức bật cả máu.
Cuối cùng, ngoại trừ việc người mẫu bị bong gân ra thì mọi thứ đều suôn sẻ. Đến cuối ngày, Ảnh Quân đưa Trương Mỹ đến nơi đầu tiên mà anh tỏ tình cô để hóng gió và thưởng thức những vì tinh tú trong màn đêm.
“Hôm nay em làm tốt lắm, có muốn… anh thưởng gì cho không?”
Ảnh Quân ngượng ngùng nói với khuôn mặt thoáng ửng hồng.
Tuy trời khá tối, chỉ có ánh đèn đường loe lói và ánh trăng mờ mờ ảo ảo, nhưng Trương Mỹ vẫn biết được rằng bây giờ anh đang ngại vô cùng. Mặc dù không thấy được mặt Ảnh Quân nhưng cô vẫn cảm thấy rất ừm… đáng yêu. Có lẽ cái từ “đáng yêu” chắc có mỗi một mình Trương Mỹ thấy anh phù hợp.
“Ha ha, giờ em vẫn chưa nghĩ ra, với cả trang phục mới vừa cho ra mắt mà, đã bán được bộ nào đâu mà anh thưởng cho em?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!