Trời đang mưa tầm tã, cần gạt hoạt động liên tục, Nga vừa lái xe vừa gọi cho em gái, đến cuộc thứ tư cuối cùng Kiều Ly cũng nghe máy.
- Chị ơi…
- Em đang ở đâu?
- Em đang ở bệnh viện… Thế Sơn bị thương rồi.
Nghe tiếng thút thít của em gái, Nga vội trấn an em rồi lái xe đến bệnh viện. Trước phòng cấp cứu bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu co lại vì lạnh, Kiều Ly không biết cách nào liên lạc với gia đình Nghĩa nên chỉ có thể ngồi đây đợi nghe tình hình của anh. Bó hoa hồng dập nát rũ rượi được cô nhặt lại đem theo đến tận bệnh viện, có những thứ sắp mất đi rồi mới biết trân trọng, thực tế tàn khốc quá, vậy nên cô thà chìm đắm mãi trong quá khứ không hề thức tỉnh.
- Kiều Ly, em có bị thương ở đâu không?
- Không ạ.
Thấy em gái thẩn thờ ngồi trước phòng cấp cứu Nga vội chạy tới kiểm tra xem trên người Kiều Ly có bị làm sao không. Lúc này bác sĩ từ bên trong đi ra, cả hai cùng khẩn trương đứng dậy, Kiều Ly sốt sắng hỏi.
- Anh ấy sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân bị gãy xương vai, cần nằm viện theo dõi và điều trị. Tình hình bệnh nhân đã ổn định, trong chiều nay sẽ tỉnh.
- Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ.
Nga đỡ em gái ngồi xuống ghế đợi Nghĩa được đẩy ra, khi nhìn thấy người đàn ông mặt mũi nhợt nhạt nằm trên băng ca, đôi mày lá liễu của Nga nhíu lại. Người này cô có quen, là giám đốc công ty đối tác vừa ký hợp đồng với công ty cô. Cậu ta tên Thế Nghĩa. Vậy người mà em gái cô luôn miệng gọi Thế Sơn là ai? Có quan hệ gì với người đàn ông này hay không? Đứng trước phòng hồi sức, Nga hỏi.
- Cậu ta là người đã giúp đỡ em trốn thoát bọn bắt cóc hả?
- Vâng.
- Kiều Ly, nhìn vào chị mà trả lời. Chị biết cậu ta là ai đấy.
- Anh ấy là Thế Sơn.
- Rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì, cậu ta không phải Thế Sơn, cậu ta tên Nghĩa.
- Vậy Thế Sơn của em ở đâu?
- Tỉnh táo lại đi Kiều Ly.
Kiều Ly cười thê lương lắc đầu, dáng vẻ này của em gái thực sự khiến Nga không kiềm lòng được ôm lấy cô trấn an.
- Chị xin lỗi, chị không nên lớn tiếng với em. Cho chị xin lỗi nhé.
- Anh ấy… bỏ em rồi chị ơi…
- Vẫn còn bố mẹ và chị luôn bên cạnh yêu thương em mà.
- Nhưng em nhớ anh ấy lắm.
- Rồi em sẽ nguôi ngoai thôi, em làm được mà, mạnh mẽ lên nhé Kiều Ly.
Cô sợ mình không làm được, trong đầu cô lúc này toàn là hình bóng của Thế Sơn. Ở một nơi nào đó không biết anh có nghĩ về cô nhiều như cô đang nghĩ về anh không. Một người phụ nữ ngoài năm mươi đi cùng một cô gái trẻ hớt hải chạy tới trước căn phòng Kiều Ly đang đứng, một nữ y tá đi sau vội nói.
- Cậu Nghĩa nằm phòng này đó chị.
Tố Như liếc mắt nhìn sang cô gái ăn bận nhếch nhác đang khóc nức nở kia nhíu mày. Bà Dung cũng nhìn thấy chị em Kiều Ly nhưng không mấy quan tâm, mở cửa phòng bệnh bước vào. Nghĩa vẫn chưa tỉnh, một nữ y tá trong bệnh viện quen biết với gia đình bà Dung nên vội gọi điện thông báo. Tố Như hoang mang hỏi.
- Anh Nghĩa bị làm sao thế này bác ơi?
- Bác cũng không biết.
- Để cháu đi hỏi bác sĩ.
Chị em Kiều Ly vẫn còn ở trước phòng, người nhà của Nghĩa cũng tới rồi nên Nga khuyên em gái nên đi về. Vừa rồi Tố Như nhìn thấy áo Kiều Ly dính máu, cô ta thầm suy đoán Nghĩa bị tai nạn chắc chắc có liên quan đến cô gái kia nên muốn tìm cô hỏi cho ra lẽ.
- Mình về nhé, ngày mai cậu ta tỉnh chị cùng em đến thăm.
- Dạ.
- Cô đứng lại đó.
Giọng nói the thé của Tố Như nghe như đấm vào tai, Nga dừng lại, thái độ lịch sự hết mức có thể đối diện cô ta.
- Cô và anh Nghĩa có quan hệ gì? Sao anh ấy lại bị tai nạn?
- Tôi…
- Đợi người nhà cô tỉnh thì đi hỏi cậu ta.
Nga vỗ nhẹ vai Kiều Ly bảo cô nên đi thôi nhưng chưa được ba bước Tố Như đã nắm vai Kiều Ly kéo lại.
- Cô làm gì vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!