Có một căn phòng trên tầng hai vẫn luôn tắt điện, ban đêm cũng như ban ngày, không khí u ám ngột ngạt. Thế Sơn gõ cửa ba nhịp rồi đi vào, từng tiếng ho khụ khụ phía sau tấm rèm cất lên.
– Dưới bản đang có chút rắc rối, em sẽ đi đường vòng để đón bọn thằng Hải.
– Cẩn thận, tối qua trời mưa đường núi rất dễ sạt lở. Dẫn thêm vài đứa yểm trợ, bọn thằng Hải cay chú lâu rồi.
– Em muốn mượn sự giúp đỡ của một người.
– Ai?
– Vinh, ở đây nó là đứa thông thạo đường núi nhất.
– Ừ. Gọi thêm thằng Tiến, đây là địa bàn của chúng ta nhưng đừng quá chủ quan.
– Em biết rồi.
Lão Tư gật gù rít một hơi thuốc, sức khoẻ của lão ta không còn như trước nhưng để tránh các thế lực khác nhòm ngó rồi âm mưu lật đổ, lão cố tỏ ra mình vẫn còn rất minh mẫn, chỉ có Thế Sơn là nắm rõ cặn kẽ tình hình. Lần giao dịch này do anh ta chủ động gợi ý nên gặp mặt trực tiếp, vừa để phô trương danh tiếng vừa củng cố địa vị, đánh bay tin đồn lão Tư đang gần đất xa trời, tránh gây nhiễu loạn trong nội bộ và dưới xuôi.
– Anh Tư, xong vụ này em sẽ về thành phố ba ngày.
– Về đi, cũng mấy năm rồi còn gì.
– Anh muốn biết tình hình của Diệu An không?
– Nó đang sống tốt, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé.
Lão ta có một đứa con gái, nhưng rất ít người biết đến, ở đây ngoài Thế Sơn ra chẳng biết Diệu An là ai. Đã đi theo con đường này, điều đầu tiên là phải cắt đứa mối quan hệ với gia đình, mà lão ta lại đứng đầu một băng phái, tranh giành chém giết nhiều vô kể, là kẻ thù mà bất kì ai trong giới cũng muốn tiêu diệt. Điều lão ta có thể làm để bảo vệ con gái mình chính là bỏ mặc con 18 năm qua.
Đêm nay bầu trời quang đãng, ánh sáng nhạt nhoà rải trên nền đất, bóng tối heo hút khuất sau những rặng cây um tùm, một người đang đứng cạnh xe máy hút thuốc, thấy Thế Sơn đi ra liền dập tắt đưa chìa khoá.
– Đi gọi thằng Vinh tới đây.
– Dạ.
Thế Sơn cười nhạt lấy khẩu súng trong áo khoác lắp đầy đạn rồi cất lại, từ đây nhìn về phía căn phòng bên trái của căn nhà hai tầng có ánh sáng yếu ớt len qua khe cửa sổ. Dặn cô đi ngủ sớm nhưng không chịu nghe lời, giờ này vẫn còn để điện, chẳng biết có còn ngồi quạt ga giường nữa hay không. Nghĩ đến gương mặt đỏ ửng thẹn thùng của Kiều Ly, nét cười của Thế Sơn dần biến đổi. Vinh ngả ngớn xuất hiện, vừa đi vừa huýt sáo, vênh mặt hỏi.
– Có chuyện gì vậy anh Sơn?
– Mày lái xe tao đứng đợi dưới chân núi, khi nào bọn thằng Hải đến thì dẫn nó đến lán trại phía sau hang động.
– Không phải đại ca giao việc này cho anh sao?
– Tao đã hỏi qua ý anh Tư rồi, mày rành đường như vậy cũng nên thể hiện cho mọi người thấy.
Thế Sơn ném chìa khoá xe vừa lấy trong túi áo khoác cho Vinh, mặt hắn ta sượng trân, hai chân như mọc rễ không nhúc nhích.
– Nhanh lên.
– Tôi đi xe riêng.
– Anh Tư dặn mày phải lái xe tao.
Vinh cứng họng, không phải hắn ta không muốn đi mà là không dám lái chiếc xe của Thế Sơn bởi hắn đã giở trò với chiếc xe đó. Tất nhiên mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Thế Sơn, chiêu gậy ông đập lưng ông này là muốn ngầm dạy cho Vinh một bài học, để hắn biết ở đây mình chưa hẳn là người thông minh nhất. Vinh không thể từ chối dù biết Thế Sơn đã cố tình gài bẫy, người đối mặt với tử thần tối nay không ai khác ngoài hắn, có giữ được mạng hay không còn tuỳ thuộc vào độ may mắn của bản thân.
Tiếng xe máy vang lên trong đêm yên tĩnh dội vào tai Kiều Ly, cô đang ngồi ngẩn ngơ xăm soi chiếc bật lửa được cất giấu trong chiếc hộp gỗ. Chẳng hiểu sao càng nhìn cô càng thấy có gì đó quen thuộc nhưng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình nhìn thấy ở đâu. Chiếc bật lửa đã cũ nhưng lại được Thế Sơn cất giữ rất cẩn thận, có thể nó gắn liền với một kỉ niệm hay của một người quan trọng với anh ta. Cô phát hiện ở người đàn ông này có những nét tính cách đặc biệt trái ngược hoàn toàn với những gì mà anh ta thể hiện ra bên ngoài. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì với cô, Thế Sơn vẫn là một người xấu.
Những tảng đá to tướng nằm chắn ngang đường, chiếc xe máy luồn lách điệu nghệ vượt qua, bỏ lại chướng ngại phía sau cho chiếc xe bán tải đang lao với tới với tốc độ không thể kiểm soát. Vinh mím môi, vẻ mặt căng thẳng thoáng run, phía trước là hố sâu đen ngòm đang há miệng đợi nuốt chửng chiếc xe, thông thạo đường núi cũng là một lợi thế, chỉ cách vài mét nữa Vinh vội đánh tay lái đâm sầm vào tảng đá to tướng.
Ở dưới bản lúc này có một nhóm người đang ngồi trong chiếc xe bảy chỗ đợi sẵn, một gã miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép lên tiếng.
– Nghe nói thằng Sơn đích thân đến đón chúng ta đấy.
– Nó đang muốn anh Hải tặng thêm cho vết sẹo trên mặt để cân xứng đó mà.
– Năm đó chỉ sượt một ly thôi nếu không tao lấy một con mắt của nó, mẹ kiếp, nghĩ đến lại thấy tức.
– Một con mắt không đủ đền bù tổn thất mà anh em chúng ta phải chịu đâu anh Hải.
– Tất nhiên, mày nghĩ tao không có não để suy nghĩ hả, nhưng giờ chưa phải là lúc. Tao phải tận mắt xem thử lão Tư có thật sự sắp chết như tin đồn hay không.
Chiếc xe máy rọi thẳng đèn xe vào chiếc ô tô màu đen đang đổ im lìm, Hải không tài nào quên được nỗi hận khắc cốt ghi tâm với Thế Sơn, năm đó hai bên tranh giành địa bàn mà hỗn chiến, gã lưu lại vết sẹo trên mặt anh ta còn bản thân thì mất đi chân trái. Lần giao dịch này hai bên bằng mặt nhưng không bằng lòng, một bên muốn thám thính tình hình bên còn lại thì muốn rung cây doạ khỉ. Vinh bị tan nạn nên Tiến có mặt ở dưới chân núi, nghe tiếng động cơ quen thuộc đang gần bên tai hắn liền khởi động xe, khi Thế Sơn chạy vụt qua liền cắt ngang chiếc ô tô phía sau sang hướng khác.
– Bọn nó đang giở trò gì vậy?
– Cứ đi theo, tao cũng muốn xem thử lão cáo già đó mưu mô tới đâu.
Thế Sơn quay lại căn cứ, đổ hết đường đèo quanh co, phía trước có một người lồm cồm bò trên đường, bên cạnh là chiếc xe bán tải bị móp phần đầu. Thế Sơn dừng lại cách đó ba bước chân, nhìn kẻ lê lết dưới đất, khoé môi nhếch lên ngạo nghễ.
– Mạng mày cũng lớn đó chứ.
Vinh đau đớn không còn sức để lên tiếng, máu trên trán vẫn đang túa ra, từng vệt loang lổ kéo dài trên gương mặt nhăn nhó, ánh đèn xe rọi thẳng vào mặt khiến hắn ta bị chói nên choáng váng. Thế Sơn không có ý định giúp đỡ, nói xong một câu nghênh ngang lái xe rời đi.
Sương đêm từng giọt rũ xuống trên vai người đàn ông đang cưỡi con xe chạy với tốc độ cực nhanh, rừng núi vắng vẻ chẳng có một bóng người, cô độc và lạnh lẽo. Mười ba năm lăn lộn trong thế giới nhơ nhớp tối tăm, đây là lần đầu tiên Thế Sơn nôn nóng muốn hoàn thành xong nhiệm vụ để trở về. Một giờ sáng, tiếng vặn chốt cửa rất khẽ nhưng vẫn khiến cô gái trên giường hồi hộp cảnh giác, cô không ngủ được, trong lòng nơm nớp không yên. Khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Thế Sơn, tảng đá trong ngực Kiều Ly cũng được dỡ xuống.
– Sao còn chưa ngủ?
– Ban ngày tôi ngủ nhiều rồi, giờ không buồn ngủ.
Kiều Ly từ trong chăn hé mắt ra trả lời, nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của cô vẻ mặt lạnh lẽo đông cứng của Thế Sơn giãn ra, hắng giọng đáp.
– Tôi đi tắm.
– Vâng.
Thế Sơn lấy quần áo rồi tắt điện, căn phòng chỉ có ánh sáng dìu dịu từ nhà vệ sinh hắt ra. Kiều Ly ngồi bật dậy, tiếng nước chảy róc rách khiến cô khẩn trương, không biết tiếp theo anh ta có đòi hỏi chuyện giống như hôm qua hay không. Cô có bạn trai nhưng cùng lắm chỉ nắm nay, không có những hành động thân mật quá trớn. Mẹ và chị Nga vẫn hay nhắc nhở, khi nào xác định kết hôn thì hãy trao lần đầu tiên cho người đàn ông mà cô tin tưởng nhưng tối qua Kiều Ly đã phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà cô không có bất kì tình cảm nào. Nghe tiếng mở cửa Kiều Ly vội nằm xuống, giả vờ nhắm mắt như đang ngủ, Thế Sơn tắt điện, căn phòng bỗng chốc tối om. Hai tay Kiều Ly nắm vạt áo, không biết anh ta muốn làm gì, đến khi bên cạnh có hơi lạnh truyền sang cơ thể cô mới căng cứng.
– Ngủ đi.
– Ngày mai…
– Sáng mai sẽ đưa em ra ngoài.
– Tôi muốn hỏi anh một việc được không?
– Ừ.
– Chúng ta… đã từng gặp nhau hay chưa, ý tôi là trước đó.
– Chưa từng.
– Vâng.
Thế Sơn nằm ngửa gối đầu lên hai tay nhường chăn cho Kiều Ly đắp, câu trả lời dứt khoát khiến từng gợn lăn tăn trong lòng cô biến thành từng cơn sóng ngầm, cô không thể hiểu nổi tại sao thái độ của anh ta đối với mình lại thay đổi nhanh như vậy. Anh ta cũng đâu phải người tốt bụng, không có chuyện áy náy nên cho cô về nhà. Hai người nằm kế bên nhau nhưng không ai lên tiếng mặc dù tâm trí đang đeo đuổi nghĩ về đối phương.
Gần sáng Kiều Ly mới buông lỏng cảnh giác chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhè nhẹ thổi vào lồng ngực Thế Sơn. Cô gầy đi, dáng vẻ bụ bẫm đáng yêu lúc trước đã biến mất, vòng eo ước chừng hai bàn tay có thể nắm trọn. Cô nằm trong ngực anh ta, da thịt cận kề, nơi ngực trái đang cùng nhau đập từng nhịp, cảm giác bình yên này khiến Thế Sơn lưu luyến.
Không giống như hôm qua, lúc Kiều Ly tỉnh dậy Thế Sơn vẫn chưa rời giường, cô ngẩng đầu lên thì chạm phải chiếc cằm lún phún râu, hai tay không biết từ khi nào quấn trên người anh ta. Trong phòng không có đồng hồ nên mấy giờ rồi Kiều Ly cũng không biết, cô cứ giữ nguyên tư thế đó thật lâu, sợ cựa quậy phá hỏng giấc ngủ của anh ta, mãi cho đến khi bả vai mỏi nhừ Kiều Ly mới rón rén trở mình.
– Dậy rồi?
– Vâng.
– Tôi lấy đồ ăn sáng, ăn xong chúng ta ra ngoài.
– Tôi mượn của anh một bộ quần áo được chứ?
– Được.
Trong lúc Thế Sơn vệ sinh cá nhân, Kiều Ly đứng trước tủ quần áo của anh ta chọn đồ. Bộ váy thổ cẩm này dài chấm gót, ngồi xe máy sẽ rất bất tiện, cô lấy một chiếc quần dài rồi xắn lên, mượn thêm áo khoác rộng thùng thình kéo đến tận cổ, mặc vào không ra phong cách gì, nhìn có vẻ lôi thôi. Không biết Thế Sơn định đưa cô đi đâu, nhưng dù sao được ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng đỡ hơn bị giam lỏng trong bốn bức tường ngột ngạt.
– Ê, kia là đứa nào vậy?
– Con đàn bà thành phố của anh Sơn đấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!