Cậu ấy ngước mắt nhìn ta, trong mắt như bao phủ bởi ngàn lớp băng tuyết.
Cậu ấy không cần ta mời gì, chỉ là ta trong lòng còn tiếc nuối, chưa từng đưa người đó đi một chuyến.
“Công chúa mua cho ta bát canh thịt dê đi!”
Có lẽ ánh mắt của ta quá đỗi khẩn thiết, cậu ấy cuối cùng cũng đồng ý với ta.
Vẫn là trái tim quá mềm yếu, nhìn thì lạnh lùng, nhưng tâm hồn vẫn ấm áp.
Hôm đó ta cùng cậu ấy ngồi ở đầu đường ăn một bát canh thịt dê, hơi nóng làm dịu đi cái lạnh trong mắt cậu ấy.
“Khi nào trở lại Biện Kinh, ngươi chọn lúc thích hợp, về thăm muội muội ngươi đi!”
Cậu ấy đã ăn cùng ta một bát canh thịt dê, đây là điều ta trả lại cho cậu ấy.
“Ừm!”
Cậu ấy đáp lại dứt khoát, chắc cậu ấy cũng đang chờ ngày này, muốn gặp lại người thân của mình.
Chỉ có điều hôm đó, ta bị thương, mười mấy thị vệ bên cạnh, lại bị một người chế ngự, nếu không phải một thị vệ liều mình bảo vệ ta, thì ta đã chết rồi.
Nhát kiếm đó vốn định đâm vào ngực, nhưng bị chặn lại, đâm vào vai ta.
Ôn Túc chỉ ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn, bỏ qua sự căm ghét, cuối cùng ta cũng chỉ là người không liên quan đến cậu ấy.
Cậu ấy cũng vậy, nếu đổi cậu ấy thành Liễu Dư, lúc này nếu cậu ấy không động lòng, ta không biết mình sẽ buồn đến mức nào, nhưng Ôn Túc không phải là chàng ấy.
11.
Mất hẳn hai tháng vết thương của ta mới lành lại.
Ta vốn đã mơ nhiều, từ đó lại càng không thể ngủ yên.
Trong mơ luôn là Liễu Dư, chàng ấy cùng ta ngồi trên mái nhà, khoác lên vai ta chiếc áo choàng còn ấm hơi của chàng, kéo ta vào lòng.
“Đừng uống nữa, uống nhiều hại sức khỏe.”
“Không phải đâu, chàng không biết rồi, rượu là thứ tốt, có thể khiến chàng quên đi những chuyện không vui.”
“Tại sao nàng không vui?”
“Vì người ta thích không thích ta! Ta đã nghĩ về chàng ấy nhiều năm, lúc đầu cứ tưởng chàng ấy thích nam nhân, nên ta mặc nam trang trước mặt chàng ấy, mong rằng chàng ấy sẽ nhìn ta thêm một lần. Sau này mới biết người chàng ấy thích vốn dĩ là một nữ nhân, chỉ là chàng ấy không thích ta mà thôi!
Có phải ta không đủ xinh đẹp không? Hay chàng ấy chê ta lớn tuổi hơn? Nhưng ta biết làm sao được? Mẫu phi sinh ta sớm, ta biết làm sao được? Chàng có biết không, chàng ấy là biểu đệ của ta đấy? Thật ra ta với chàng ấy có chút giống nhau.
Hay là do tính tình ta không tốt nhỉ? Thích một người thật khó quá, ta uống rượu là để quên chàng ấy đi…”
“Đừng quên chàng ấy…”
Ta giật mình tỉnh giấc, không biết đây là mơ hay thực sự đã từng có một đoạn quá khứ như vậy.
Có lẽ chỉ là mơ thôi! Nếu là thật, chàng ấy chỉ sẽ nhíu mày nói rằng nàng quên ta càng sớm càng tốt.
Ta không ngủ lại được.
Đêm qua nằm bên cạnh ta là Ôn Túc, trong phủ có rất nhiêu lang quân, nhưng ta thực ra chỉ nhớ tên được vài người.
Ta không cho phép họ rời đi giữa đêm, Ôn Túc mỗi lần xong việc đều phải đi tắm, tắm xong cũng không lên giường, chỉ nằm dựa vào giường.
Cậu ấy khác với người khác, ta đương nhiên phải chiều chuộng cậu ấy hơn một chút.
Đèn trong phòng ta không bao giờ tắt.
Cậu ấy nằm trên giường, mở mắt, khóe miệng mang theo một nụ cười mơ hồ.
Từ khi cho cậu ấy đi gặp muội muội, cậu ấy dần thay đổi, không còn dễ dàng khiến ta không vui, nhưng lại nghĩ cách tránh né chuyện nam nữ.
Cậu ấy là người yên tĩnh, sẵn sàng lắng nghe ta nói, mà lời ta nói ra cậu ấy cũng không bao giờ nói với người khác.
Cậu ấy không giao du với bất kỳ ai trong phủ, ta nghĩ, có lẽ cậu ấy đã phải lòng ai đó.
Người cậu ấy thích, chắc là một nữ nhân xuất chúng nhỉ?
Chắc chắn là người hiểu cậu ấy, mới có thể khiến một lang quân lạnh lùng như vậy rung động.
Ta cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu.
Sẽ có một ngày ta phải chết, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của người trẻ tuổi, sẽ là của họ.
Đến lúc đó, cậu ấy sẽ được tự do, yêu ai ghét ai, tất cả chẳng liên quan gì đến ta nữa.
Có lẽ đã nghe thấy tiếng động của ta, cậu ấy tuyệt đối sẽ không như người khác đến an ủi ta, chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thị nữ bưng nước đến cho ta uống, ta uống một ngụm.
Kéo cổ áo đang mở ra một chỗ, ta đã già rồi, làn da không còn sự tươi sáng mịn màng như ngày trước nữa, đã sớm không còn đẹp nữa, ngay cả chính ta cũng không muốn nhìn nhiều thêm vài lần.
12.
Ta lại nằm xuống, mở mắt nhìn màn cửa màu xanh trước mắt.
Có lẽ do uống nhiều rượu, trí nhớ của ta đã không còn tốt nữa.
Đôi khi nghĩ đến điều gì, nhưng khi muốn nói lại quên mất.
Đúng rồi, ta phải đi kinh thành, sau này sẽ ở lại kinh thành, không quay về nữa.
Trong lòng ta tính toán những thứ cần mang đi, và những người cần mang theo.
“Vài tháng nữa, ngươi sẽ theo ta vào kinh nhé!”
Mãi không thấy đáp lại, ta quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng lưng gầy gò, dù đang ngủ vẫn giữ tư thế ngay ngắn.
Cậu ấy không hề ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện với ta.
Có lẽ tuổi đã lớn, ta không còn dễ cáu giận như trước?
Nghĩ lại mỗi khi đánh, cắn, hay cấu véo cậu ấy, những vết thương trên người cậu ấy chưa bao giờ lành lặn, ta không khỏi thở dài.
Không biết vì sao, nhìn cậu ấy dù đã uống thuốc đắng nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo và lạnh lùng, ta liền không kìm được mà làm như vậy với cậu ấy.
Ta muốn xé nát sự lạnh lùng ấy, muốn trong đôi mắt đó chỉ còn lại mình ta.
Ta biết, ta đã xem cậu ấy như một người khác.
Nếu cậu ấy biết cầu xin thì tốt rồi, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cầu xin ta.
Ban ngày bên cạnh ta luôn có bốn, năm lang quân vây quanh, người quạt mát, người dâng nước, người xoa bóp chân, chỉ có cậu ấy, mỗi khi như vậy lại đứng xa xa, hơi cúi đầu.
Từ phía ta nhìn lại, có thể thấy khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên.
Cậu ấy đang thẫn thờ, chỉ không biết đang nghĩ về ai.
Cậu ấy, một thiếu niên như vậy, trong mắt trong lòng đã có một người.
Cậu ấy giống hệt ta của năm xưa, vốn là một người lạnh lùng, nhưng vì trong lòng có ai đó, liền trở nên dịu dàng.
Trên đời này mọi chuyện đều có thể giả vờ, chỉ có lúc yêu là không thể, vì quá đỗi cẩn thận và để tâm, luôn để lộ ra vài sơ hở.
“Ngươi có thích cô nương nào không? Nàng ta trông thế nào? Có đẹp không? Có lần đi thuyền, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm lên cầu, chẳng lẽ cô nương đó cũng đang nhìn ngươi từ trên cầu?”
Bóng lưng thẳng tắp kia bỗng trở nên cứng đờ vài phần, ta chỉ nói bâng quơ, xem ra hôm ấy cô nương đó thực sự có ở đó nhỉ!
Chỉ không biết nàng ta nhìn thấy Ôn Túc dưới thân ta, trong lòng lại nghĩ sao?
“Điện hạ nghĩ nhiều rồi, không có người như vậy.”
Cậu ấy lạnh lùng đáp.
“Có thì có đi, ta đâu có nói gì, chỉ là ngươi cần nhớ, đừng lún quá sâu. Thân phận của ngươi, dù nàng ta không nói, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chê bai.”
Ta ác ý mím môi cười.
Nhìn vai cậu ấy càng thêm căng thẳng, trong lòng ta như được giải tỏa.
Dù là người cao quý lạnh lùng đến đâu, khi đối diện với người mình thích, cũng sẽ trở nên cẩn trọng, luôn sợ rằng mình chưa đủ tốt.
Với tính cách của Ôn Túc, nghe ta nói như vậy, không biết cậu ấy sẽ trằn trọc bao nhiêu đêm.
Cậu ấy quá thông minh, chắc chắn suy nghĩ nhiều hơn người khác.
Đúng như ta nghĩ, ngày hôm sau cậu ấy đã có quầng thâm mắt, vẻ mặt mơ màng, như có điều mất mát.
Ta thỏa mãn sở thích ác độc, cho cậu ấy nghỉ một ngày.
Ta cũng không phải ngày nào cũng rảnh rỗi, những mưu sĩ trong phủ không phải nuôi không.
Nói về đạo trị quốc, họ có thể nói cả mấy ngày không mệt, ta chọn những điều tốt nhất mà dùng.
Ta mở một trường học dành cho nữ, miễn phí học phí, để những cô nương muốn học có thể đến học.
Nhiều người không hài lòng, nhưng không hài lòng thì sao? Cuối cùng họ vẫn phải nghe ta.
Ta nghĩ đơn giản lắm, chỉ có học mới khai sáng được trí tuệ, chỉ khi khai sáng rồi mới biết mình muốn gì.
Sinh ra làm người, vốn đã không dễ.
Sinh ra làm nữ nhân, lại càng khó khăn hơn.
Ngay cả ta với thân phận như vậy còn thấy khó khăn, huống chi là người khác?
Ta làm gì cũng không mấy nghiêm túc, chỉ có việc này, từ đầu đến cuối đều tự mình tham gia.
13.
Ôn Túc đi sớm nhưng lại về muộn, ta đã gọi cậu ấy hai lần, nhưng tiểu đồng phục vụ cậu ấy đều nói cậu ấy chưa về.
Ta xõa tóc, sau khi tắm gội xong thì dựa vào đầu giường đọc sách.
Đêm nay người hầu hạ là một lang quân mới vào phủ, cha của cậu ấy có việc nhờ ta, nên đã đưa cậu ấy đến cho ta.
Cậu ấy trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, còn ngây thơ như quả mơ xanh vào mùa xuân.
Cậu ấy run rẩy quỳ bên giường nhìn ta, nếu ta có con, chắc cũng đã mười mấy tuổi rồi nhỉ?
Bỗng nhiên ta mất hứng.
“Ngươi đi đi!”
Ta bảo cậu ấy đi, nhưng cậu ấy không đi, ngược lại run rẩy cởi áo.
Thật sự chỉ là một thiếu niên, ngực trắng trẻo mảnh mai, có thể gánh vác được gì?
Ta nâng cằm cậu ấy lên nhìn, đôi mắt tròn xoe đẫm lệ.
“Tại sao không đi?”
“Cha ta nói, nhất định phải làm công chúa vui, nếu công chúa đuổi ta về, thì bảo ta đi chết.”
Cậu ấy nói đầy đau khổ.
Nói xong, nước mắt liền tràn đầy khuôn mặt.
Cũng có những người cha tàn nhẫn như vậy.
“Ta không đuổi ngươi về, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Ta bảo người đưa cậu ấy đi.
Sau đó gọi Ôn Túc, cậu ấy cuối cùng đã về.
Sự u ám của buổi sáng đã tan biến, khuôn mặt hiện lên ánh sáng dịu dàng.
Ta bắt đầu tò mò, không biết cô nương mà cậu ấy thích là người như thế nào.
Ta kể lại chuyện của cậu thiếu niên vừa rồi và hỏi cậu ấy nên xử lý thế nào.
Cậu ấy suy nghĩ một lát.
“Chuyện này không nên hỏi ta, điện hạ cảm thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy!”
Ta cười cười, cậu ấy dù không nói, nhưng đã thấu hiểu tính cách của ta.
Ngày hôm sau, ta liền tìm cớ giết cha của thiếu niên đó, kẻ bán con cầu vinh, ai dám trọng dụng?
Từ đó ta không gọi Ôn Túc vào hầu ngủ nữa, chỉ gọi cậu ấy đến để nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!